Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Phải Cẩn Thận

Phiên bản Dịch · 1044 chữ

Phương Tịch suy nghĩ một chút, giơ ra một ngón tay nói: "Một khối linh thạch! Nếu thanh kiếm này cứ giữ giá bốn khối linh thạch thì chỉ sợ ngươi sẽ giữ thanh pháp khí này đến chết cũng không bán được."

Đại hán áo đen tức giận mà tỏ ra không vui nói: "Ngươi đang đùa ta đấy à? Ít nhất phải là ba khối linh thạch!"

"Ngươi xem hoa văn trận pháp của pháp khí này đều có vết nứt, nói không chừng pháp lực vận chuyển đều không còn linh hoạt nữa. Vả lại phía trên lưỡi kiếm còn có lỗ thủng, nói không chừng khi cùng đối phương giao thủ thì chỉ sợ kiếm còn chưa ra mà liền gãy rồi." Dù sao cũng là ở bên trong phường thị cho nên lá gan của Phương Tịch có hơi lớn một chút mà trực tiếp ép giá.

Sau một phen cò kè mặc cả, cuối cùng hắn cũng thành công lấy hai khối linh thạch cộng thêm ba viên linh tinh để mua được thanh phi kiếm của lão Mạch.

Trong lòng Phương Tịch ruột đau như cắt, tay phải lần mò khắp các túi trên người để tìm kiếm vụn linh tinh nhỏ còn sót lại, cuối cùng cũng gom được đủ tiền để mua được 'Thanh Hòa Kiếm'.

Trên thực tế, sau khi mua được thanh phi kiếm này thì hắn cũng xác thực hao tổn gần hết khoản tiết kiệm của mình. Một đoạn thời gian kế tiếp chỉ sợ hắn ngay cả một hạt linh mễ cũng đều ăn không nổi mà chỉ có thể ăn tạm gạo của phàm nhân.

Nhưng Phương Tịch lại rất hài lòng, thậm chí còn cảm thấy rất đáng giá.

Nếu như không phải thừa dịp hiện tại thị trường hỗn loạn làm cho giá cả của pháp khí giảm mạnh, vậy hắn muốn mua tới tay một kiện hạ phẩm pháp khí thì phỏng chừng cũng không phải chuyện dễ dàng như thế.

Tại khu nhà ở, Phương Tịch trở lại gian phòng của mình và đóng sầm cửa phòng lại, sau đó lấy ra Thanh Hòa Kiếm mà ngắm nghía một phen.

Hắn nhìn xem thanh phi kiếm này mà sắc mặt liền trở nên âm trầm bất định, hàn quang từ lưỡi kiếm chiếu rọi trên mặt Phương Tịch mang đến cho hắn cảm giác là lạ.

Thật lâu sau đó, Phương Tịch buông xuống phi kiếm, nói: "Không ngờ pháp khí đầu tiên trong đời ta lại đến từ Mạch lão đầu.”

Nghĩ đến lúc trước lão Mạch lấy ra phi kiếm liều chết xông vào bí cảnh đánh cược một lần mà Phương Tịch không khỏi âm thầm cảm khái, điều này càng cảnh tỉnh hắn quyết tâm không thể học theo lão Mạch.

Phương Tịch ta có bàn tay vàng cho nên ngày sau làm người phải lưu lại đường sống cho mình trong việc đối nhân xử thế, tuyệt đối không thể vì một chút lợi ích cực nhỏ mà lấy tính mệnh của mình đi mạo hiểm.

May mắn thay sự liên hợp của Tư Đồ gia cùng Hồng Diệp Cốc cũng dần dần bình ổn được sự rối loạn trong bí cảnh.

Phương Tịch thu hồi Thanh Hòa Kiếm và chuẩn bị ngày mai liền đi thế giới Đại Lương để chăm chú học một chút thủ pháp thao túng pháp khí.

Cùng lúc đó, trong lòng hắn cũng có một sự buông lỏng nhất định. Trước kia lâm vào hoàn cảnh hỗn loạn nên lòng hắn vô cùng rối răm, quả thực làm hắn có chút ngột ngạt.

Nếu như sự rối loạn cứ tiếp tục thì Phương Tịch có thể tùy thời chuẩn bị rời khỏi phường thị một thời gian để tránh họa.

"Ngay cả bây giờ nơi này cũng không được coi là an toàn." Phương Tịch quét mắt nhìn chung quanh một chút mà trong lòng thầm quyết định.

Ta sẽ đào một cái hầm tốt nhất để chuẩn bị lối thoát hiểm!

Đây là một dự án lớn nên cần được thực hiện từ từ. Hơn nữa ngày sau việc xuyên qua hai giới có thể sẽ tiến hành khi ở trong tầng hầm. Đây xem như là tăng thêm một tầng ẩn tàng.

Tại Đại Lương, bên ngoài Hắc Thạch thành.

Ở trong rừng cây hoang vu vắng vẻ xuất hiện một bóng người, xung quanh chỗ hắn có một đạo lưu quang màu xanh đang chao lượn theo ý niệm của hắn.

Trường kiếm trong tay hắn biến thành muôn hình vạn trạng mà lưu loát thi triển ra kiếm kỹ.

Vèo vèo vèo!

Trong phạm vi hơn mười trượng, kiếm khí bức người mơ hồ có thể nhìn thấy một đạo bóng kiếm xanh như lá đang tung hoành qua lại trong rừng cây. Chỗ lưỡi kiếm vừa đi qua thì nhánh cây bị cắt ra giống như đậu hũ, hiện ra mặt cắt sắc lẹm.

Phập!

Thậm chí thanh kiếm này còn dễ dàng chém sâu ba tấc vào một tảng đá bên đường, trông vô cùng sắc bén.

Một lát sau, Thanh Hòa kiếm hiện lên ở trước mặt Phương Tịch, thân kiếm giống như một con cá màu xanh đang bơi lội ở trong hư không.

Hắn đưa tay ra bắt lấy thanh kiếm và thì thào tự nói: "Quả nhiên việc vận chuyển pháp lực còn có mấy chỗ chưa lưu loát, chắc chắn vấn đề không phải do Ngự Vật Quyết mà là do trận văn của pháp khí có khuyết điểm!"

Phàm là tu tiên giả thì đều biết đến 'Ngự vật quyết', đây được xem như bí quyết cơ bản để khống chế pháp khí.

Nếu như là những phi kiếm cao cấp khác thì còn có kiếm quyết chuyên dụng riêng. Tuy nhiên Phương Tịch bây giờ hiển nhiên không có khả năng học loại kiếm quyết này.

Cho dù chỉ là Ngự Vật Quyết thì hắn cũng cần tốn rất nhiều tâm huyết để tu luyện thành công.

"Chà, nếu là trước kia không có pháp khí mà ta muốn tu luyện thì đều tu luyện không nổi ấy chứ!"

Bạn đang đọc Tại Yêu Võ Loạn Thế Cẩu Thành Tiên Đế - Dịch của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trinhthám369
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.