Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phương Tịch Bị Tập Kích

Phiên bản Dịch · 1196 chữ

Phương Tịch dựa theo sự chỉ điểm của Mộ Thương Long mà đi tới trước một căn nhà gỗ nhỏ, xung quanh có vẻ hoang vu một chút.

Thoạt nhìn căn nhà trông có phần đơn sơ hơn những căn nhà ở trên đảo, mà chỉ khi càng tới gần Phương Tịch khịt khịt mũi mới biết được tại sao căn nhà này được đặt ở đây, vì mùi máu tươi tanh tưởi có thể nói là nồng nặc đến kinh khủng.

Trong bụi cỏ chung quanh nhà gỗ mơ hồ có thể nhìn thấy xương trắng.

"Đây là chỗ bán thịt yêu ma mà Mộ Thương Long đã nói sao?" Phương Tịch tự hỏi trong lòng một câu, bàn chân hắn cũng nhanh chóng cất bước đi vào.

Trong nhà gỗ ánh sáng rất tối nhưng lạ thay gia chủ lại chỉ đốt một ngọn đèn dầu nhỏ, càng kỳ lạ hơn là ngọn lửa thiêu đốt trên ngọn đèn lại có màu xanh biếc.

Nương theo ánh sáng từ ngọn đèn dầu, chợt một loại mùi thơm quỷ dị tản ra bốn phía kích thích mạch mẽ khứu giác của Phương Tịch, khiến cho cổ họng hắn nuốt ực một cái, dạ dày tự nhiên có cảm giác đói bụng.

"Cái đèn dầu này... có chút ma đạo."

Vào lúc hắn còn đang suy tư, bất chợt có một giọng nói hùng hậu vang lên: “Ngươi tới mua thịt à?"

Phương Tịch nhìn qua mà không khỏi bị dọa sợ đến hít một hơi khí lạnh.

Bên trong nhà là một ngọn núi thịt!

Đúng, đó chân chính là một ngọn núi thịt tương đối vĩ đại.

Người cao chừng hai đến ba mét, thân thể được xây lên từ tầng tầng lớp mỡ, da thịt trắng toét lỏng lẻo tràn đầy dầu mỡ.

"Đây quả thực là một tên béo, béo đến nỗi vượt sức tưởng tượng!"

"Ít nhất thì con heo này cũng phải nặng một ngàn cân đi!"

Phương Tịch trầm giọng đáp lại: “Ta nghe nói nơi này có bán thịt yêu ma. Yên tâm đi, ta là người hiểu quy củ!”

Vừa nói hắn vừa tiện tay móc từ trong ngực ra cái mộc bài lúc trước và ném tới.

Tên béo kia bắt lấy tấm mộc bài rồi tùy ý nhìn lướt qua, sau đó nở nụ cười nói: “Thì ra là khách quen giới thiệu. Cứ yên tâm, có thể nói thịt của ta có phẩm chất là tốt nhất!"

Vừa nói hắn vừa mở ra bàn tay to như cái quạt hương bồ hướng phía sau mình đánh ra một trảo.

Bốp!

Một khối thịt trắng nõn ngay tức khắc đã bị quăng ra ở trước mặt Phương Tịch.

Khối thịt này nặng ít nhất năm đến sáu cân, trên bề mặt vậy mà không có một chút máu đỏ nào, dường như cũng không có một tí cơ bắp và gân cốt.

"Cảm giác thèm thuồng này cùng với đèn dầu kia dường như có chút tương tự?" Phương Tịch nhìn lướt qua mà trong lòng đưa ra phán đoán.

"Khối thịt này của ta cả thảy mỗi một cân là một trăm lượng bạc, cứ thế mà tính." Tên béo tiếp tục báo giá.

"Thoải mái!" Phương Tịch gật đầu rồi lấy ra từ trong túi một tấm vàng lá, đây là thứ mà hắn đã đổi ra trước khi đi đến đây. Dù sao trên người mang theo quá nhiều ngân lượng cũng không tiện lắm.

"Trên người ta có một trăm lá vàng, tổng cộng một trăm lượng vàng, nếu chiếu theo định giá vàng bạc của Đại Lương thì một nén vàng bằng mười nén bạc, vậy vàng của ta ở đây tương đương với một ngàn lượng bạc ròng, trước hết cho ta mười cân thịt đi."

Sau khi Phương Tịch nói xong thì tên béo đối diện liền ngây ngẩn cả người.

Một lát sau hắn mới sảng khoái bật cười, nói: “Tốt! Thống khoái! Hàn mập mạp ta thích nhất là loại người hào phóng như ngươi!"

Vừa nói hắn vừa đem một khối thịt yêu ma ném xuống, đại khái cũng nặng khoảng năm đến sáu cân.

Hàn mập mạp vui vẻ cười nói: "Khối này cộng thêm khối vừa rồi tuyệt đối vượt qua mười cân. Chỗ thịt dư không đáng kể kia coi như là lễ gặp mặt ta tặng ngươi. Đời người ngắn ngủi, chỉ có ăn uống mới là chính đạo. Tuy nhiên ngươi cần phải nhớ kỹ, không nên ăn quá nhiều mà đem chính mình no chết. Ha ha ha..."

Hàn mập mạp không ngừng cười to, ngay cả căn nhà gỗ dường như cũng đang rung động theo thân hình của hắn.

Phương Tịch lười biếng đáp lại mà nhanh chóng ôm quyền cáo từ, rồi dùng vải bố đem mười cân thịt bọc lại trên lưng rời đi.

Sau khi mua được vật phẩm mình muốn, hắn cũng không lựa chọn dừng lại ở chợ đen mà trực tiếp trở về.

Đường trở về không có gì thay đổi, vẫn là cái ghe nhỏ trước đó và cũng tại cầu Nguyệt Lượng kia.

Phương Tịch nhanh lên xuống thuyền. Sau khi rẽ qua bảy, tám con ngõ và đi vào một con đường nhỏ, hắn bỗng nhiên thở dài một tiếng, hỏi: “Các hạ theo ta lâu như vậy đến cùng là vì cái gì?"

Ở cuối ngõ chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một gã hắc y nhân. Hắn cười lạnh một tiếng trả lời: “Hảo tiểu tử, bản lãnh không kém a! Ngươi có thể từ Hàn mập mạp lấy ra nhiều thịt như vậy thì hiển nhiên xuất thân vô cùng xa xỉ. Khôn hồn thì mau nôn hết ra đây cho lão phu!"

Người này lúc nói chuyện thì thấy hắn còn đang đứng ở cuối ngõ, nhưng thời điểm vừa dứt lời thì hắn đã nhanh như cắt mà vọt đến trước mặt Phương Tịch và hung hăng đánh ra một quyền, thế như búa bổ.

"Cổn Thạch Quyền sao?" Phương Tịch khẽ mỉm cười nói.

Người này cũng dùng võ học của võ quán và Phương Tịch dường như cũng đã nhìn qua người của võ quán Bàn Thạch dùng qua chiêu này một lần. Thế nên khi gặp một chiêu này trên mặt hắn cũng không có chút hoảng hốt, lòng bàn tay hơi lật lên thành chưởng đánh ra một mảnh đen nhánh, hung hăng đối chiến với lão giả kia.

Ầm!!!

Quyền chưởng giao nhau, hai cỗ khí huyết lực mênh mông đụng vào nhau làm phát ra tiếng vang nặng nề.

Hắc y nhân hừ lên một tiếng và lui về phía sau mấy bước rồi thất thanh nói: “Khí huyết tam biến!”

Cao thủ trẻ tuổi trong thành hắn đã sớm nghe qua, trước đó hắn còn thông qua giọng nói của Phương Tịch mà ngầm đoán rằng Phương Tịch chỉ là một tên nhóc con nên mới lựa chọn ra tay tập kích.

Nhưng thật không ngờ hắn vậy mà lại đụng phải thiết bản!

Bạn đang đọc Tại Yêu Võ Loạn Thế Cẩu Thành Tiên Đế - Dịch của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trinhthám369
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.