Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến Vào Chợ Đen

Phiên bản Dịch · 1087 chữ

Lúc này, thứ mà Phương Tịch quan tâm nhất vẫn là vấn đề khác: "Sư phụ, đệ tử muốn hỏi một chút về thịt yêu ma."

"Ta đã nghe Phiêu Miểu nói qua ngươi rất để ý tới thịt yêu ma phải không?" Mộ Thương Long gật đầu nói, sau đó lại lắc đầu, trên mặt hiếm thấy hiện ra một vệt sợ hãi nói: "Yêu ma chia ra là yêu cùng ma! Yêu hoành hành sơn dã, người bình thường gặp phải thì đi mười chết chín, nhưng giải quyết chúng vẫn còn đơn giản chán. Chân chính đáng sợ chính là ma!"

"Ma sao?" Phương Tịch lộ ra vẻ thắc mắc.

Mộ Thương Long chỉ là khoát tay nói: "Tóm lại ngươi phải biết, cho dù vi sư là võ giả bực này nhưng nếu chống lại ma thì cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Thậm chí tại cửu châu Đại Lương, mặc kệ tòa thành trì nào phát sinh ra một tôn ma đầu thì nơi đó liền có thể biến thành tử sơn tuyệt địa!"

"Ma kinh khủng như vậy sao?" Phương Tịch hít một hơi khí lạnh.

Mộ Thương Long suy nghĩ và quăng ra một khối mộc bài nói: "Về phần tài nguyên là thịt yêu ma thì võ giả khí huyết tam biến miễn cưỡng có thể phục dụng một chút. Ở Hắc Thạch thành có một khu chợ đen, ở nơi đó có tài nguyên thịt yêu ma. Nếu ngươi muốn thì có thể đi hỏi mua một chút."

"Yêu và ma sao?" Phương Tịch cầm lấy mộc bài tiến vào chợ đen, trong lòng vẫn có đôi chút nghi hoặc.

Dựa theo giải thích của Mộ Thương Long, yêu đại khái có thể xem như một ít yêu thú có thân thể mạnh mẽ, nhưng ma thì tựa hồ có chút quỷ dị. Thân thể của ma cũng không phải là ma thú, mà là một nhánh ma tu của Tu Tiên giới.

"Vậy là rốt cuộc ta đã có thể tiếp xúc với loại tài nguyên cao cấp của thế giới này rồi sao?" Phương tịch nhìn xa xăm về phía trước mà vẻ mặt hơi hưng phấn.

Dựa theo lời nói của Mộ Thương Long, chợ đen của Hắc Thạch Thành nằm ở cầu Nguyệt Lượng, vào mùng một và mười lăm nếu khách nhân có mộc bài là có thể từ bên cầu đáp thuyền gỗ mà tiến vào chợ đen.

Lúc này Phương Tịch tự nhiên đã sớm thay đổi một thân y phục dạ hành, trên đầu phối hợp với nón lá làm cho người ta không cách nào thấy rõ thân hình và khuôn mặt của hắn.

Đến bên cầu Nguyệt Lượng, hắn quả nhiên nhìn thấy một chiếc thuyền mui đen đang tựa vào bờ như chờ ai đó.

"Người tới là người phương nào?" Trên thuyền lập tức vang lên tiếng hỏi của một bà lão đang chống sào trúc.

"Người đi chợ đen mà thôi!" Phương Tịch trả lời.

"Có tín vật không?"

"Nó đây!"

Sau khi đem mộc bài ném qua, bà lão liền nhìn ngắm kỹ qua vài lần và sau đó cung kính trả lại rồi mời lạy Phương Tịch lên thuyền.

Ở trên thuyền còn có những tên hắc y nhân khác, mỗi tên đều bảo trì khoảng cách nhất định với những người xung quanh, tỏ ra một bộ trầm mặc không nói.

Bà lão sau đó lại tiếp tục đợi tầm ba nén nhang vừa tàn rồi mới chống sào trúc để cho mui thuyền đen lay động trên ánh trăng mà rời đi.

Sương mù về đêm dâng lên khiến cho cảnh quan bốn phía trở nên tương đối nặng nề.

Không biết qua bao lâu, thuyền nhỏ mới dừng lại ở một bãi sông.

"Đến rồi!" Âm thanh già nua của bà lão nhanh chóng truyền đến.

Phương Tịch nhẹ nhàng bước xuống thuyền, cảm nhận dưới bàn chân của mình đang giẫm lên một mảnh bùn ướt át mà chầm chậm phóng mắt ra bốn phía.

Hắn tựa hồ suy đoán ra nơi đây dường như là một ốc đảo ở giữa sông, phía trên đảo tựa như có không ít người đang tấp nập bày quầy hàng rao bán.

Ốc đảo này có kiến trúc nhìn qua thập phần thô sơ, tạm bợ; chủ yếu là các căn nhà siêu vẹo được chắp vá vô cùng lởm chởm. Mà khi thấy cảnh này cũng khiến cho Phương Tịch tặc lưỡi một cái và thầm chép miệng.

"Chợ đen này khác nhiều so với tưởng tượng của ta quá."

Khóe miệng Phương Tịch khẽ co giật, nhưng hắn cũng không để tâm nhiều lắm mà nhanh chóng hòa mình vào trong dòng người.

"Huynh đệ, ngươi là người học võ sao? Đây là mười tám thức Trảm Thiết kiếm pháp, là mật truyền của Thiết Kiếm Môn. Phối hợp với Thần Ý đồ đều ở trên đây! Mua đi, mua đi!" Tại một quầy hàng, một vị chủ quán trên mặt đeo một tấm mặt nạ đang liên mồm cao giọng hò rao bán hàng.

Phương Tịch nhìn tập bí tịch kia mà lắc đầu rời đi.

Hắn không cần nhìn cũng biết Thần Ý đồ cũng không phải là thứ có thể dễ dàng phục chế lại như vậy. Nếu như có xuất hiện ở đây thì đến tám phần là hàng giả.

"Mau tới xem người nô lệ thượng hạng này đi công tử. Làn da này, hàm răng này... vừa nhìn đã biết là thiên kim tiểu thư, chăm nuôi vài năm tuyệt đối là một đại mỹ nhân!" Tại một quầy hàng khác vậy mà lại còn bán người.

Phương Tịch nhìn lướt qua và phát hiện trong đó đều là các đồng nam đồng nữ, khuôn mặt ai nấy đều đang run rẩy sợ hãi, điều này nhất thời làm cho hắn nhớ tới mấy ngày gần đây xuất hiện tin đồn từ các bá hộ trong thành rằng họ đang lạc mất con khiến cho lòng hắn không khỏi phát lạnh.

"Xem ra lực khống chế và uy hiếp của triều đình Đại Lương cũng rất có hạn! Chợ đen quả nhiên rất đen!"

“Đáng tiếc thực lực của ta bây giờ cũng không phải là có thể muốn làm gì thì làm.”

Trong lòng Phương Tịch trào phúng một vài câu sau đó cũng liền bất đắc dĩ mà rời đi.

Bạn đang đọc Tại Yêu Võ Loạn Thế Cẩu Thành Tiên Đế - Dịch của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trinhthám369
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.