Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lệnh Hồ Dương

Phiên bản Dịch · 1034 chữ

Thời điểm Phương Tịch đến mượn Thần Ý đồ từ Mộ Phiêu Miểu, nàng vậy mà vì Mộ Thương Long giải vây: "Phương sư đệ, kỳ thật phụ thân ta cũng ủy khuất quá lâu rồi. Phụ thân ta bao năm lèo lái võ quán chúng ta đến bây giờ cũng rất là vất vả, mà đệ tử dưới tay lại nhân bất thành khí, khó ai đạt được thành tựu như Phương sư đệ."

Nói tới đây Mộ Phiêu Miểu cũng có chút tiếc hận. Thiên phú của Phương Tịch tại Bạch Vân chưởng quả nhiên xứng đáng là đệ nhất nhân từ khi võ quán Bạch Vân mở cửa tới nay, thế nhưng hắn lại còn quá giàu, mà đôi khi quá giàu cũng không tốt.

Ví dụ như nếu Phương Tịch xuất thân bình dân hay thậm chí là ăn mày thì nói không chừng Mộ Thương Long sẽ thu hắn làm nghĩa tử rồi dốc lòng bồi dưỡng, tương lai có thể hắn sẽ là trụ cột của võ quán Bạch Vân.

Mà như thế nào là trụ cột của võ quán? Tất nhiên là thay mặt võ quán lên lôi đài đối quyền với các võ quán khác rồi!

Sau khi sư phụ già đi, đệ tử sẽ có nghĩa vụ kế thừa y bát từ sư phụ, để tiếp tục thay sư phụ dẫn dắt võ quán đến trình độ khai chi tán diệp.

Nếu như Phương Tịch có thể làm được điểm ấy thì Mộ Thương Long có thể sẽ đem Mộ Phiêu Miểu gả cho hắn.

Thế nhưng mà Phương Tịch lại có quá nhiều tiền, vậy hắn làm sao có thể vì một võ quán nho nhỏ mà lủi mình vào được?

Phương Tịch trầm ngâm một hồi rồi miễn cưỡng trả lời: "Nỗi khổ tâm của sư phụ thì ta sao có thể không biết được chứ? Như vậy đi, ta chỉ có thể hứa hẹn một câu ngày sau sẽ vì võ quán Bạch Vân mà ra tay một lần!"

"Thật sao?”Ánh mắt Mộ Phiêu Miểu hơi sáng lên, hỏi.

"Nhưng ta còn có một điều kiện.” Phương Tịch thấy thế thì lập tức đưa ra yêu cầu của mình.

Mộ Phiêu Miểu nhìn thấy ánh mắt đối phương đang nhìn chằm vào mình mà hai má không khỏi hơi đỏ lên và lại nghĩ: “Nếu là sư đệ thì cũng chưa chắc là không được..."

Một chữ “ta đáp ứng” tựa như muốn thốt ra thì bất chợt bên tai nàng liền tiếp tục truyền đến âm thanh gọn lỏn của Phương Tịch: “Ta muốn một mình nghiên cứu Thần ý đồ trong một đêm!"

"Hả?” Mộ Phiêu Miểu trừng to con mắt, trong lòng nàng không hiểu nên nói gì tiếp theo với hắn.

Phương Tịch cũng có chút ngượng ngùng mà giải thích: “Hôm nay ta nghiên cứu Thần Ý đồ dường như là do có sư tỷ bên cạnh nên ta khó có thể tập trung, bởi vậy ta mới đưa ra thỉnh cầu này."

"Ngươi chỉ mượn Thần Ý đồ nghiên cứu trong một đêm thôi sao?" Mộ Phiêu Miểu hỏi lại.

Mộ Phiêu Miểu cũng không biết tại sao trong lòng mình đột nhiên có chút tức giận. Tên xấu xa này suýt chút nữa làm ta vuột miệng rồi!

"Đương nhiên nếu sư tỷ không yên tâm thì có thể ở ngoài cửa trông coi, sau khi ta xem xong sẽ cho ngươi nghiệm thu luôn một thể.” Phương Tịch bày ra một bộ quân tử liêm khiết nói.

Nhưng ngay sau đó Mộ Phiêu Miểu liền đem quyển trục của Bạch Vân chưởng ném vào người hắn và hậm hực nói: “Được rồi, ta đáp ứng."

Sau đó nàng cũng chẳng đợi Phương Tịch nói tiếng nào mà xoay người hầm hầm đi ra khỏi cửa.

"Ha ha ha..." Phương Tịch sờ sờ mũi cười lên.

Tâm tư thiếu nữ của Mộ Phiêu Miểu thì hắn đương nhiên biết rõ, chỉ là vừa rồi hắn cố ý tạo ra bầu không khí ngượng ngùng để làm cho đối phương ngượng ngùng mà không dám ở lại thêm.

Nhân cơ hội này Phương Tịch nhanh chóng lấy ra một viên bạch ngọc giản và bắt đầu phục chế Thần Ý đồ.

Một lát sau, bản Thần Ý đồ Bạch Vân chưởng rốt cục đã tới tay hắn!

Toàn bộ võ quán Bạch Vân cũng chỉ có chút gia sản này, ở trong mắt Phương Tịch nó coi như có giá trị, còn mấy cái khác đối với hắn mà nói chỉ như là rác, không để hắn có nửa điểm thu hút.

Đêm tối, tại phân bộ của Nguyên Hợp Sơn ở Hắc Thạch Thành.

Nơi đây đang có mấy vị võ giả tham gia yến tiệc, thỉnh thoảng còn đàm luận về một ít chuyện xưa thú vị trong thành.

Ở trong đám võ giả này có một vị nữ tử mỹ mạo thanh lãnh, thân mặc một bộ váy trắng tên là Thuần Vu, nàng đang chăm chú nhìn xem vị sư thúc trẻ tuổi Lệnh Hồ Dương của mình ngồi ở trên cùng mà khóe miệng mấp máy như muốn nói nhưng lại thôi.

Vị sư thúc này có thiên phú dị bẩm, lúc nhỏ đã được một vị trưởng lão của Nguyên Hợp Sơn nhìn trúng và mang lên núi thu làm đệ tử thân truyền. Từ đó võ đạo của hắn tịnh tiến thế không thể cản, tuổi còn trẻ mà đã đột phá đến cảnh giới bên trên Võ Quán Chủ!

Cũng bởi vì Lệnh Hồ Dương một lòng chỉ có võ đạo tiềm tu, tương đối thu mình cùng người xung quanh, cho nên tính tình của hắn vô cùng quái gở.

Vị sư tôn kia của hắn mới vừa cho hắn đảm nhiệm chức vụ trấn thủ Hắc Thạch thành, hắn nhân cơ hội xuất sơn lần này để lấy hồng trần tu luyện một phen tâm cảnh.

Thế nhưng tính tình của Lệnh Hồ Dương từ trước đến nay vẫn giống như cũ, một chút đạo lý đối nhân xử thế mà hắn cũng không hiểu.

Bạn đang đọc Tại Yêu Võ Loạn Thế Cẩu Thành Tiên Đế - Dịch của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trinhthám369
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.