Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bước Kế Tiếp

Phiên bản Dịch · 944 chữ

Phương Tịch lúc này đang hung hăng cắn một miếng thịt Thái Tuế, cảm nhận nước thịt béo nổ tung ở trong khoang miệng.

Giây tiếp theo, làn da của hắn trong phút chốc đều trở nên đỏ bừng như người uống rượu.

Cùng lúc đó, cơ bắp ở đùi hắn rung lên rần rần, gân chân như một con rắn đang phồng mang đe dọa con mồi mà nhanh chóng khuếch trương, tăng lớn.

Trong chớp mắt tiếp theo, thân hình Phương Tịch bỗng nhiên biến ảo tại chỗ như gió, sau đó hắn nhanh như cắt mà lao đến mấy cọc gỗ hoa mai.

Bành bành bành!

Bách Hợp cảm giác giống như nhìn thấy một con cự mãng đang tung hoành qua lại, nàng sợ tới mức thân thể run rẩy.

Nương theo từng tiếng nổ vang, từng cây cọc gỗ bị Phương Tịch đá nát, mảnh gỗ nhỏ bay tứ tung.

Thật lâu sau, Phương Tịch mới dừng lại nhìn xem hai chân của mình.

Từ đùi hắn trở xuống gấu quần đã trở nên rách bươm, lộ ra làn da trơn bóng như mỡ trăn, mà ở phía sau bắp đùi ẩn hiện một đạo xà văn nho nhỏ.

"Hoa văn song xà hoàn chỉnh, đại biểu cảnh giới Hồng Xà Thối của ta cũng đã đạt đến khí huyết tam biến.”

Đối với điểm này Phương Tịch cũng không cảm thấy kinh ngạc. Dù sao Bạch Vân Chưởng của hắn đã sớm đột phá khí huyết tam biến, cho nên Hồng Xà Thối tịnh tiến chỉ là việc sớm chiều mà thôi.

"Công tử…” Bách Hợp đưa khăn mặt lên, động tác của nàng có chút cứng ngắc.

Tuy nhiên Phương Tịch liền ưa thích loại anh khí này của nàng mà cười nói: “Đây là Hồng Xà Thối, ngươi thấy thế nào? Muốn học thì ta sẽ dạy cho ngươi!"

Đôi chân dài này của nàng mà học Hồng Xà Thối thì đến lúc đó sẽ rất thướt tha, vô cùng uyển chuyển. Chậc chậc...

Nghĩ tới đây hắn cũng không dám nghĩ nữa mà đành hít sâu một hơi để bình ổn tâm tình.

Thường ngày sau khi trêu đùa thị nữ xong Phương Tịch liền đi tới võ quán Bạch Vân. Từ khi hắn đột phá khí huyết tam biến, đệ tử của võ quán đối với hắn đều là kính sợ có thừa.

Về phần Vũ Cực thì tần xuất có mặt của hắn trong võ quán gần đây có vẻ ít đi, gần như là vô hình.

Ngoài ra con hàng này cũng không biểu hiện ra động thái trả thù gì, mà ngược lại khi đến võ quán còn trở nên khiêm tốn hơn rất nhiều.

Biến chuyển này của Vũ Cực để cho cái nhìn của Phương Tịch về hắn có chút thay đổi, mà đồng thời Phương Tịch cũng cảm thấy người khôn, người dại trong thế gian đều là cực ít, mà dân chúng phổ thông thì lại nhan nhản ra.

Tại đại sảnh.

"Sư phụ!" Phương Tịch hai tay ôm quyền, thi lễ một cái.

Mộ Thương Long ngồi ở trên ghế chủ tọa, tay bưng ấm trà tử sa yêu dấu rồi khẽ đưa lên miệng uống một ngụm, ánh mắt thích ý nheo lại nói: “Phương Tịch, ngươi tới rồi à? Phải rồi, ta quên nói với ngươi việc ngươi đột phá khí huyết tam biến chính là sự kiện trọng đại của võ quán chúng ta. Theo lệ thì nên chúc mừng ngươi một phen, ngươi cảm thấy nên làm như thế nào?

"Đệ tử cảm thấy không cần thiết." Phương Tịch xua tay cự tuyệt.

Hắn mới chỉ là một tên khí huyết tam biến mà thôi, cũng không phải đạt tới cảnh giới Võ Quán Chủ luyện ra chân lực, vậy có cái gì tốt mà phải mở tiệc chúc mừng chứ?

Lại nói tổ chức lễ mừng không phải đều vì danh vì lợi hay sao? Mà hắn căn bản không quan tâm một chút hư danh, còn về phần lợi ích thì chuyện này càng là quá khôi hài, vì khi nhận quà chúc mừng từ mấy võ quán kia chắc không đủ để hắn nhét kẽ răng!

"Chuyện này... thôi được rồi, nếu ngươi đã không thích thì ta cũng không ép buộc." Mộ Thương Long cũng có chút không vui.

Người xưa từng nói một ngày làm thầy cả đời làm cha, nếu là những đồ đệ khác thì ông ta nói gì mà ai nào dám không nghe? Thế nhưng Phương Tịch lại khác với những học đồ khác, vì bản thân hắn giàu nứt đố đổ vách!

Mà võ quán Bạch Vân cũng là bởi vì hắn nên gần đây tiền bạc mới trở nên dư dả rất nhiều, muốn trách cứ hắn điều gì cũng không tiện lắm.

"Nếu như sư phụ không có chuyện gì khác thì đệ tử xin cáo từ trước." Phương Tịch thi lễ và nhanh chóng đi ra đại sảnh.

Hắn hôm nay đến đây chủ yếu là vì tìm cơ hội phục chế bản Thần Ý đồ của Bạch Vân chưởng.

Đợi đến khi trong tay cầm chắc Thần Ý đồ thì võ quán Bạch Vân đối với hắn mà nói thật sự không còn bao nhiêu tác dụng.

"Đây cũng là phiền toái của loại võ công tam lưu, hơi đột phá một chút thì liền đến cực hạn. Vậy kế tiếp ta nên làm cái gì đây?"

Ánh mắt Phương Tịch hơi lóe lên vì đã nghĩ tới một cái tên tiếp theo: “Nguyên Hợp Sơn."

Bạn đang đọc Tại Yêu Võ Loạn Thế Cẩu Thành Tiên Đế - Dịch của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trinhthám369
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.