Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tin Tức Mới

Phiên bản Dịch · 1125 chữ

Ầm!

Ngay khi Lục Xà vừa giận vừa tức, một bóng người xông vào trong phòng và đạp cước tứ tung.

"A!"

Vài vị trưởng lão miễn cưỡng còn lành lặn đều đồng thời bay ra trong những tiếng kêu rên, dường như xương cốt toàn thân bọn hắn đều bị nát hết.

Đặc biệt là Xà Lôi, xương ngực của hắn đã bị lõm xuống nên hiển nhiên là không qua khỏi.

"Đây là..."

"Hồng Xà Thối!"

Khoé mắt Lục Xà khẽ giật vì ông ta đã nhận ra thối pháp của người đột kích.

Loại thối pháp biến ảo vô định, mềm mại không xương ở giữa không trung này ông ta tuyện đối sẽ không thể nhận lầm!

"Chân lực võ giả! Ngươi rốt cuộc là ai?" Lục Xà quát lên.

"Ngươi ồn ào quá!" Phương Tịnh thân mặc đồ đen đeo mặt nạ, lúc này chân phải của hắn khẽ động, lực lượng tích tụ trên đùi làm lộ ra từng khối cơ bắp cứng như sắt có thể quét sạch ngàn quân.

Ầm!!!

Cảnh giới của Lục Xà cũng là Võ quán chủ nhưng vẫn bị một cước đá tung. Hai chân ông ta dẻo như mãng xà đã nhanh chóng văng ra, trong hư không chỉ vang lên tiếng trầm đục.

"Đáng tiếc..." Phương Tịch đứng chắp tay sau lưng và bỗng nhiên than thở đầy phiền muộn.

"Vì sao đáng tiếc?" Ánh mắt Lục Xà không dấu vết mà liếc nhìn bắp chân mình hỏi, một cảm giác tê liệt bắt đầu lan ra từ hai bên.

Mặc dù ông ta không tình nguyện nhưng cũng không thể không thừa nhận người tuổi trẻ này, đồng thời khí huyết cuồng bạo của đối phương hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông ta, khiến cho vị Võ quán chủ như ông ta rơi vào thế hạ phong.

"Đáng tiếc là Hồng Xà Thối quả nhiên không còn phía sau." Phương Tịch chân thành nói.

Vị Hồng xà quán chủ này cũng chỉ có một chút thực lực, ngay cả tuyệt kỹ bí mật cũng không có nên yếu ớt vô cùng. Bởi vậy có thể thấy được sau Võ quán chủ thì Hồng Xà Thối sẽ không thể tu luyện được nữa.

Đối với chuyện này Phương Tịch cảm thấy rất tiếc, vì hắn còn muốn mau chóng tăng lênn cảnh giới Võ đạo.

Dù sao cảnh giới Võ quán chủ tương đương với một lần luyện thể, vậy nếu như hắn lại đột phá cảnh giới lớn hơn thì có phải sẽ tương đương với thể tu luyện thể lần hai rồi không?

Phải biết rằng, ở phường thị Thanh Trúc Sơn, một lần luyện thể cần tốn đại khái là mấy chục viên linh thạch, mà luyện thể lần hai thì tối thiểu phải hao tốn cả trăm viên linh thạch. Mà một khi thành công thì tuyệt đối có thể so được với tu sĩ Luyện khí trung kỳ.

Nếu như đạt tới cảnh giới đó thì Phương Tịch cũng có thể hơi thả lỏng chút ít ở tu tiên giới.

Đồng tử Lục Xà co lại, lớn tiếng hỏi: "Các hạ đã từng là học đồ của bản quán và vì Hồng Xà Thối phía sau mà đến đúng không? Đáng tiếc là Hồng Xà Thối đạt đến Chân lực cảnh đã là cực hạn, nó không thể rèn luyện toàn thân và cũng không thể để chân lực đột phá thành chân kình nhằm tiến vào cảnh giới võ đạo cao hơn!"

"Ồ? Sau Võ quán chủ chính là rèn luyện toàn thân để làm thuế biến chân lực à?" Ánh mắt Phương Tịch sáng bừng lên hỏi.

"He he he, các hạ có thiên phú hơn người, nhưng đáng tiếc là đã nhầm đường lạc lối. Hồng Xà Thối một khi đã đại thành thì khí huyết sẽ xung đột với các võ đạo khác, cho nên thành tựu trong tương lai sẽ có hạn! Ha ha ha!" Lục Xà cười một cách thống khoái nói ra.

Nhưng ông ta cười xong thì lại thấy không thích hợp. Tiếng cười của ông ta dần dần trầm xuống và thần sắc ngày càng lộ vẻ nghi hoặc.

Phương Tịch trừng mắt nói: "Phải chăng ngươi đang nghi ngờ vì sao ngnươi cố ý lớn tiếng nói mà người bên ngoài lại giống như đã chết nên không tới cứu ngươi đúng không? Đáng tiếc ta sẽ không bao giờ nói cho ngươi biết!"

Hắn tại ngoài cửa đã lẳng lặng dán một tấm bùa chú, bất luận trong phòng ầm ĩ thế nào thì bên ngoài lại hoàn toàn yên tĩnh.

Lúc bình minh, tia nắng ban mai dần xuất hiện từ phía đông, phủ lên Hắc Thạch thành một tầng vàng kim.

Phương Tịch quay trở lại Phương phủ và thay một bộ y phục.

"Lục Xà đúng là không chịu nổi một kích, nhưng tin tức mà ông ta tiết lộ ra lại khá quan trọng."

Đêm qua, hắn nhờ sức mạnh của phù lục mà đã thuận lợi tiêu diệt toàn bộ cao tầng của võ quán Hồng Xà, mà đệ tử bên ngoài lại không hề hay biết. Đồng thời hắn cũng lợi dụng hoàn thành hạng mục khảo nghiệm thực lực của bản thân.

Chân lực võ giả đối với pháp khí thứ phẩm vẫn sẽ phải chịu thiệt thòi như cũ, xương cốt thì cứng hơn một chút so với người bình thường. Nhưng chỉ cần tránh công kích vào những chỗ xương cứng thì có thể lấy yếu thắng mạnh.

Nhớ đến vẻ mặt khiếp sợ của Lục Xà khi Phương Tịch thi triển ra phi kiếm chi thuật mà hắn vẫn cảm thấy vô cùng thú vị.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Phương Tịch liền đi tới võ quán Bạch Vân.

"Phương sư đệ, ngươi cuối cùng đã đến." Mộ Phiêu Miễu ở tại cửa võ quán trông thấy Phương Tịch thì hai mắt nàng lập tức sáng bừng mà nắm tay Phương Tịch dắt hắn đi vào trong viện.

"Sư tỷ, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Phương Tịch cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của đám đệ tử xung quanh mà âm thầm rút tay ra hỏi.

"Một vị hảo hữu của cha ta tới đây và cũng là quán chủ của một võ quán gọi là Hách bá bá." Mộ Phiêu Miễu giới thiệu vắn tắt vài câu.

Ồ, Mộ Thương Long tới rồi sao? Ông ta muốn để ta đến giữ thể diện à?

Phương Tịch nghe xong thì đại khái cũng đã hiểu mà không từ chối đi theo Mộ Phiêu Miễu vào trong đại sảnh.

Bạn đang đọc Tại Yêu Võ Loạn Thế Cẩu Thành Tiên Đế - Dịch của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trinhthám369
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.