Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Đám Yêu Quái

Phiên bản Dịch · 1106 chữ

"Ha ha ha, vị này chính là con gái của ngươi sao? Càng ngày càng xinh đẹp nha." Một gã đại hán mặt đỏ ánh mắt liền sáng lên khi trông thấy Mộ Phiêu Miểu, sau đó phân phó với người thanh niên mặc hồng y bên cạnh: "Còn không mau hành lễ!"

"Tại hạ Hách Lam, bái kiến Mộ cô nương!" Thanh niên này có lẽ là con cháu của Hách quán chủ, hắn ôn hoà vui vẻ tiến lên nói.

"Thiên phú của cháu trai ta thì không phải nói, hiện giờ mới chỉ mười chín tuổi mà đã là cảnh giới khí huyết tam biến." Hách quán chủ cười ha hả nói.

"Ha ha ha, nữ nhi của ta không tranh không giành gì nên hai mươi tuổi mới đột phá vào cảnh giới khí huyết tam biến." Mộ Thương Long uống một ngụm trà nói, sau đó chỉ sang Phương Tịch nói tiếp: "Ngược lại là tên đệ tử này của ta rất không tồi, hắn năm nay mới mười bảy tuổi mà đã ở trình độ khí huyết tam biến."

"Cái gì?!!" Sắc mặt Hách Lam lập tức trở nên đặc sắc, giống như bị người khác chém một đao.

"Ha ha ha, ta còn có chuyện quan trọng phải thương lượng cùng Mộ lão ca." Vị Hách quán chủ kia chỉ hơi kinh ngạc rồi lại khôi phục trạng thái bình thường, nói.

"Ừm, Phiêu Miểu, Phương Tịch, các ngươi đưa Hách Lam ra ngoài đi dạo đi. Người trẻ tuổi phải thân thiết nhau hơn một chút." Vẻ mặt Mộ Thương Long cũng nghiêm túc hơn, nói.

Phương Tịch và Mộ Phiêu Miểu hành lễ xong rồi đi ra khỏi đại sảnh.

Trước khi ra cửa, tai Phương Tịch hơi giật giật, nghe được giọng nói tràn đầy lo lắng của Hách quán chủ vọng đến: "Mộ lão ca, chuyện vây bắt yêu quái trước đó chỉ sợ có điều bất thường…"

Chuyện vây bắt yêu quái trước đó rốt cuộc là chuyện gì?

Phương Tịch đang suy nghĩ thì Hách Lam bên cạnh thấy Mộ Phiêu Miểu thi thoảng lại nhìn về phía sư đệ nàng mà lập tức nổi lên khí phách trẻ tuổi nói: "Vị sư đệ này vậy mà mười bảy tuổi đã đột phá khí huyết tam biến, Hách Lam rất bái phục. Không bằng chúng ta tỷ thí một phen thì thế nào?"

"Chuyện này không cần thiết đâu." Phương Tịch liền cự tuyệt.

Hắn bây giờ đã ở cảnh giới Võ quán chủ, võ giả khí huyết tam biến bình thường chỉ cần một chân là giải quyết xong.

"Sao vậy? Trước mặt Mộ cô nương mà chẳng lẽ Phương sư đệ sợ thua sao?" Hách Lam cười nói.

Hắn cho rằng tuổi trẻ rất dễ hơn thua khi bị kích động.

Phương Tịch chỉ âm thầm liếc mắt vì lười so đo với trẻ con nên nói: "Ừm, vậy ta sẽ nhận thua, thực lực của Hách huynh hơn người cho nên tại hạ rất mặc cảm!"

"Ơ?" Hách Lam trừng to con mắt, tựa như nhìn nhận lại Phương Tịch.

Sau một hồi lâu hắn mới phun ra một câu: "Ta chưa bao giờ gặp người như Phương huynh..."

"Mộ lão ca, chuyện hôm nay xin chớ để trong lòng." Tại cổng chính của võ quán Bạch Vân.

Hách quán chủ dắt theo cháu trai cáo biệt với Mộ Thương Long.

Mộ Phiêu Miểu và Phương Tịch cũng đứng trong đám người đưa tiễn.

"Vì sao vừa rồi ngươi lại trực tiếp nhận thua hắn?" Mộ Phiêu Miểu lặng lẽ tới gần Phương Tịch hỏi.

"Trận đấu không có ý nghĩa gì thì sao ta lại phải đánh?" Phương Tịch hỏi ngược lại.

Tranh đấu với trẻ con thì không bằng suy tính thêm về bầu không khí quỷ dị gần đây của thành Hắc Thạch còn hơn.

Tựa như từ sau lần săn yêu kia thì đã xảy ra chuyện gì đó rất ghê gớm.

Ngay lúc Phương Tịch đang thẫn thờ thì bỗng nhiên có một tiếng kinh hô truyền đến cách đó không xa.

"Chết người rồi!"

Giọng nói cao vút giống như tiếng rít xẹt qua chân trời.

"Hả?" Phương Tịch nhíu mày tìm tới nơi phát ra giọng nói.

Vòng qua một góc tường thì hắn liền thấy một đám người đang chạy loạn xạ, trốn tránh vài tên “quái nhân” phía sau.

"Đây là... thứ quỷ gì vậy?" Thị lực sắc bén giúp cho Phương Tịch thấy được hình dáng của những tên quái nhân kia - khuôn mặt gầy gò, trong hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng đều có vật gì đó như rễ cây mọc ra.

Lúc này, một tên quái nhân tiện tay bắt được một người qua đường nào đó mà đâm từng sợi rễ vào trong người hắn ta.

"A!"

Người qua đường vô tội kia kêu lên thảm thiết, thân hình hắn nhanh chóng khô quắt lại và hai mắt dần dần trở nên vô thần.

Cảm giác bọn này rất giống một loại con rối nào đó!

Kiến thức tu tiên của Phương Tịch vẫn vô cùng rộng.

Thấy một màn này mà đồng tử của hắn đột nhiên co lại, và có chút trầm tư nói: Hỏng rồi! Ta trước đây thật ngu xuẩn, thật ngây thơ vì còn tưởng rằng thứ đó tới từ võ giới."

"Cứu... Cứu tôi với!"

"Hu hu hu... Mẹ ơi..."

Quái nhân dường như nhạy cảm với sự sợ hãi mà nhanh chóng chui vào trong đám người.

Dòng người hoảng hốt chạy loạn tìm chỗ trốn, một đứa bé ngã ở ven đường khóc hu hu.

"Mau dậy đi." Hách Lam một tay nhấc đứa bé dậy rồi nhanh chóng lui về phía đám người của võ quán.

"Mộ lão ca!" Hách quán chủ điên cuồng hét to một tiếng, hai cú đấm của hắn giống như đá tảng đánh vào một tên quái nhân.

Bành!

Những nơi chân lực đi qua đều trực tiếp đánh gãy đôi người quái nhân.

"Hách lão đệ, mau tránh ra!" Mộ Thương Long khoé mắt giật giật và kinh hô một tiếng.

"A!" Hách quán chủ kêu lên đau đớn và thấy bàn tay mình đã có vài vệt máu từ khi nào.

Thần sắc Mộ Thương Long ngưng đọng lại rồi chợt quát lên: "Tối thiểu chính là đại yêu, thậm chí có thể là... Đệ tử của võ quán Bạch Vân nghe lệnh, lập tức lui về võ quán và tạo tường phòng thủ."

"Tuân mệnh!"

Bạn đang đọc Tại Yêu Võ Loạn Thế Cẩu Thành Tiên Đế - Dịch của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trinhthám369
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.