Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

"Ma" Hiện Thế

Phiên bản Dịch · 1159 chữ

Mộ Phiêu Miễu nhìn cha mình dẫn đầu các sư đệ lui về võ quán.

Phương Tịch quay lại nhìn liền thấy Mộ Thương Long đang cầm một cây côn sắt tinh cương chém một tên quái nhân.

Hắn nhìn quầy hàng sụp đổ ven dường, một cây trống lúc lắc lăn trên đất vài vòng rồi dừng dưới chân hắn.

Nơi phồn hoa thịnh thế như này mà lại giống như bọt xà phòng, đâm một nhát liền vỡ.

Tốc độ nhanh như vậy thật khiến cho người ta có cảm giác ảo mộng.

"Chạy mau đi!" Hách Lam cũng không biết vì sao, chỉ là hắn thấy thương đứa trẻ nên thuận tay cứu giúp. Đến khi lấy lại tinh thần thì đã thấy vài tên quái nhân xông đến.

Quái nhân lần này khác với khi trước, trong mắt, mũi, miệng cũng không có rễ cây gì toả ra, nhưng trên người đều có ấn ký quỷ dị màu đen nhúc nhích giống như nòng nọc, chúng bao trùm lên phân nửa khuôn mặt giống như chiếc mặt nạ dữ tợn.

"Xem Cổn Thạch Quyền gia truyền của ta đây!" Hách Lam hít một hơi thật sâu, rồi dùng sức mạnh cường đại của khí huyết tam biến mà phẫn nộ đánh tới giống như phong ba thiên lôi.

Ầm ầm ầm!

Răng rắc!

Hách Lam kêu thảm một tiếng, hắn cảm giác như đã gãy toàn bộ xương tay phải.

Hắn nhìn xem một tên quái nhân mặt đầy hoa văn lao tới mà không khỏi cười thảm một tiếng rồi nhắm mắt lại.

Ầm!!!

Sau một giây bỗng có một tiếng vang truyền tới.

"Ngươi còn đơ ra đó làm gì? Mau chạy đi!" Một cước của Phương Tịch đạp bay tên quái nhân kia, trong tay hắn chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một thanh đoản kiếm chém vào tên quái nhân đang bổ nhào tới.

Từng vệt máu đỏ sậm toé ra dính trên lưỡi kiếm. Phương Tịch lấy chút máu này để về nghiên cứu thêm, hoặc là mang đến tu tiên giới tìm người xem thử.

Phương Tịch xuất hiện chủ yếu là để cầm mẫu vật về, còn về việc cứu Hách Lam thì chỉ vì trông thấy đối phương đã cứu đứa bé nên mới có chút hảo cảm mà tiện tay cứu mà thôi.

Làm kẻ tu tiên thì nên tuỳ tâm sở dục, làm chuyện mà mình muốn làm.

"Lợi... Lợi hại quá!" Hách Lam ngây ngốc đứng tại chỗ.

Hắn là đối tượng vừa mới giao thủ với bọn chúng nên Hách Lam quá rõ ràng những tên quái nhân kia khó chơi cỡ nào.

Bản thân hắn qua vài chiêu mà liền gãy mất tay, vậy mà Phương Tịch lại đối phó vô cùng dễ dàng.

Nghĩ đến cảnh đối phương trước đó thản nhiên nhận thua mình mà gương mặt Hách Lam xấu hổ giống hệt mông khỉ tự nhủ: "Ta thật là ngu ngốc..."

Thời gian chậm rãi trôi, tại Hắc Thạch Thành, trong quan phủ Đại Lương.

Từ hậu viện của phủ đệ hiện ra từng tên quái thú. Đó là hai con yêu lang lúc trước và có cả vài vị võ quán chủ mất tích đều bất thình xuất hiện ở đây.

Trên mặt đất phủ đệ dính đầy máu, bốn phía đã không còn một ai sống sót.

Mà từng tên yêu thú bị ký sinh đang cùng nhua tụ lại một chỗ rồi bỗng nhiên gào thét vài tiếng thê lương mà thi nhau nổ tung.

Vô số máu thịt bắn ra tung toé, từng sợi dây leo hiện lên mọc ra sợi rễ thật dài đâm xuống mặt đất.

Rất nhanh sau đó, một gốc đại thụ đen xì mọc ra từ bên trong đống thịt.

Vô số rễ cây mọc ra từ xương trắng và đầu lâu đỡ lấy thân cây đại thụ đen xì.

Từng nhánh cây giống như đường vân mạch máu hiện trên vỏ cây, bên trong tán cây màu đen xum xuê tựa như có từng gương mặt thoắt ẩn thoắt hiện.

Từng sợi rễ phụ mọc từ trên cây xuống, đâm vào người đám quái nhân xuất hiện gần đây.

Sinh và tử, tà ác và mỹ cảm, đủ kiểu đồ vật hài hoà và không hài hoà, đối xứng và không đối xứng đều có thể tìm đến trên người sinh mệnh quỷ dị này!

Máu đen ẩn tàng phía sau thân cây đại thụ quỷ dị, tán cây to lớn của nó tuỳ ý khuếch tán ra xung quanh.

Sương mù dần dần nổi lên và không ngừng đậm đặc.

Cách đó không xa, các cao thủ của Nguyên Hợp sơn đều có mặt, người cầm đầu chính là Lệnh Hồ Dương.

Lệnh Hồ Dương trông thấy cảnh tượng này mà hận đến cắn rang nói: "Đáng chết, đó chính là "Ma"! Các yêu thú xung quanh Hắc Thạch thành đang tấp nập di chuyển là vì một con "Ma" đã ra đời! Lúc này tên ma đầu này đã lựa chọn cắm rễ ở trung tâm Hắc Thạch thành! Hắc Thạch thành sắp... tiêu rồi!

Ma!

Từ này dường như mang theo sức mạnh kỳ dị khiến cho sắc mặt Thuần Vu và Kiều Ngũ Xương đều trở nên tái nhợt, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

"Không còn kịp nữa rồi! Chúng ta phải lập tức xuất phát rời khỏi nơi này!" Lệnh Hồ Dương nhanh chóng đưa ra quyết định và thi triển khinh công đi tới cửa thành.

"Đợi đã! Trấn thủ đại nhân có thể cho ta thời gian một nén nhang được không? Ta còn có vợ và con..." Một tên chấp sự của Nguyên Hợp Sơn biến sắc vài lần và đột nhiên kêu lớn.

"Cút!" Thân hình Lệnh Hồ Dương không chút đình trệ quát, và trong lòng hắn đang rất hối hận.

Nếu như hắn cảnh giác hơn một chút, hoặc là sư môn gửi thư sớm hơn một chút thì có thể hắn đã sớm thoát thân rồi.

Mà hiện nay ma chủng đã xuất hiện, nếu chậm một giây thôi thì cũng đủ để lấy đi cái mạng của hắn chứ không phải đùa!

Đừng nói chỉ là người nhà của một tên chấp sự, cho dù là bản thân tên chấp sự ấy thì cũng không thể để cho Lệnh Hồ Dương chậm lại một giây.

Thân pháp của hắn nhanh kinh người, Thuần Vu và Kiều Ngũ Xương đều chỉ có thể trông thấy từng đạo ảo ảnh.

Thần sắc Bọn họ đại biến mà không khỏi co chân điên cuồng đuổi theo Lệnh Hồ Dương.

Trên đường đi cả đám ngẫu nhiên có thể trông thấy một vài tên quái nhân đang tàn sát, nhưng ba người Nguyên Hợp Sơn đều không biểu lộ cảm xúc gì.

Bạn đang đọc Tại Yêu Võ Loạn Thế Cẩu Thành Tiên Đế - Dịch của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trinhthám369
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.