Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

QUÁN TRỌ

Tiểu thuyết gốc · 1591 chữ

Trời xẩm tối, Lâm Hạo ghé vào một quán trọ bên đường dừng chân qua đêm. Chủ quán trọ, không biết có chuyện gì mà mặt mày ủ rủ, sau khi thanh toán tiền dặn hắn một câu.

“Quan khách ngủ nhớ đóng cửa cẩn thận, nửa đêm cho dù có nghe tiếng động gì tuyệt đối cũng không được mở cửa.”

Lâm Hạo ngạc nhiên hỏi.

“Ông chủ, ở đây có chuyện gì sao?”

Chủ quán không trả lời, chỉ lắc đầu nói.

“Dài dòng phức tạp lắm, tốt nhất cậu cứ nghe lời ta.”

Thấy chủ quán không muốn nói, Lâm Hạo cũng lười hỏi nhiều, gật đầu nói một câu cảm tạ rồi khoác tay nải đi lên lầu.

Phòng trọ cũng khá đơn sơ, chỉ có một cái giường đơn, góc phòng đặt một bộ bàn ghế nhỏ, trên thắp ngọn đèn dầu loe loét, trong không khí còn ngửi thấy nhàn nhạt mùi ẩm mốc. Tuy nhiên ở chốn hẻo lánh này thì không thể đòi hỏi nhiều được, huống chi hắn đã nằm bờ nằm bụi suốt cả tuần, đêm nay có giường ngủ là tốt lắm rồi.

Thời tiết đang là đầu hè nên khá oi bức, Lâm Hạo đi đến lật cửa sổ, dựng cây gậy chống lên, ánh trăng nhu hòa chiếu vào phòng, mang theo chút gió mát thoảng qua. Đứng từ đây nhìn xuống, ngắm quang cảnh làng quê hoang sơ bình dị hiện ra trước mắt, trong lòng liền có phần thư thái dễ chịu.

Hắn uể oải vươn vai, ngáp ngắn ngáp dài leo lên giường ngủ.

Nửa đêm bỗng có tiếng bước chân thình thịch, sau đó tiếng đập cửa vang lên.

Lâm Hạo mơ màng tỉnh giấc, nếu người đập cửa là ông chủ, hẳn phải lên tiếng gọi, nhưng đây lại không có, vậy chắc hẳn là khách trọ nào say rượu nửa đêm về lộn phòng đây, kệ đi, chủ quán sẽ lên giải quyết.

Nghĩ như vậy, Lâm Hạo trùm chăn ngủ tiếp.

Nhưng tiếng đập cửa vẫn không dứt, thậm chí ngày càng dồn dập hơn. Bực mình, hắn liền ngồi dậy hướng phía cửa quát lớn.

“Mả mẹ nhà mày cút ngay cho cụ mày ngủ!”

Mặc dù Lâm Hạo trông giống một thư sinh hiền lành, nhưng một khi cất tiếng chửi thì không thua bà bán cá nào ngoài chợ cả.

Quả nhiên tiếng đập cửa bên ngoài liền ngừng bặt.

Hắn làu bàu mấy câu rồi nằm xuống ngủ tiếp, trong lòng không khỏi thắc mắc tại sao ầm ĩ thế này không thấy chủ quán lên giải quyết?

Thiếp được một lúc, hắn lại bị đánh thức lần nữa, lần này là tiếng hô cứu mạng từ dưới sân vọng lên, kêu to như lợn chọc tiết vậy.

Hơn mười phút trôi qua tiếng kêu vẫn to như lúc mới bắt đầu vậy, Lâm Hạo bực bội đi đến cửa số nhìn xuống, thấy hai bóng đen đang giằng co ở sân, hắn chửi lên.

“Ngu thì chết, khóc lóc cái l*n.”

Chửi xong, hắn quay vào giường ngủ tiếp.

Lâm Hạo không phải kẻ máu lạnh thấy chết không cứu, nhưng chuyện này có nhiều điểm đáng nghi, thứ nhất kêu lâu như vậy mà dân làng không ai có phản ứng gì, thứ hai làm gì có ai đang bị tấn công mà còn thoải mái la hét hơn mười phút không ngừng nghỉ như vậy, đã thế còn kêu to như bò rống nữa, không khản giọng?

Thế nên tốt nhất hắn không can thiệp vào. Rốt cuộc chỉ có tiếng chó sủa ing ỏi trong thôn đáp lại.

Sau một hồi tất cả liền im bặt, đêm đen ở thôn xóm trở về với vẻ tĩnh mịch như trước.

Đang lúc Lâm Hạo ngủ say, một bóng đen đột nhiên xuất hiện đứng bên mép giường hắn nằm, như thể từ trong không khí bước ra vậy.

Bóng đen vươn bàn tay quỷ dị về phía Lâm Hạo, nhưng cách một khoảng thì dừng lại, nó giữ tư thế như vậy chừng một phút, sau đó biến mất, nhanh và kì dị như cách nó xuất hiện vậy.

Sáng hôm sau, Lâm Hạo dậy gói ghém hành lý, chuẩn bị lên đường, nói là vậy nhưng hành lý hắn chẳng có gì ngoài chiếc tay nải.

Thấy hắn bước xuống, ông chủ quán giật mình, sau là trố mắt ngạc nhiên, liền bước đến gần dò hỏi.

“Khách quan, vẫn là cậu chứ?”

Lâm Hạo chẳng hiểu gì, ngẩn người nhìn chủ quán một lúc, hỏi lại.

“Chủ quán, ông nói tôi chẳng hiểu gì.”

Thấy chủ quán đứng đó ngớ ngẩn cười, Lâm Hạo đành hỏi tiếp.

“Mà sao đêm qua ồn ào thế không thấy ông đâu? Làm tôi thức giấc mấy lần.”

Nói xong Lâm Hạo mới để ý một chuyện, ở dưới lầu chỉ có mình cậu và ông chủ quán, không thấy bóng dáng khách trọ nào khác sao? Dù nơi đây có hẻo lánh cũng không đến mức hoang vắng như vậy chứ.

Nét mặt chủ quán có phần sợ hãi, thay vì trả lời, ông ta lại hỏi lảng sang câu khác.

“Khách quan, đêm qua ngủ cậu có chốt cửa cẩn thận chứ?”

“Tất nhiên là có, à mà tôi có mở cửa sổ ra, tại nóng quá mà…”

Nói chưa dứt câu, nét mặt ông chủ quán lập tức tái mét, vội bước lùi về sau vài bước. Thấy thế Lâm Hạo ngạc nhiên.

“Ông chủ, có chuyện gì sao?"

Chủ quán trợn tròn mắt nhìn Lâm Hạo hồi lâu, sau mới run run cất giọng trả lời.

“Cậu… cậu… tốt nhất cậu nên đi ngay đi, làng này có một con quỷ ám, cậu làm thế khác gì mời nó đến.”

Gặng hỏi chủ quán một hồi cuối cùng Lâm Hạo mới biết được sự thật.

Chủ quán trọ có một cô con gái sắp đến tuổi lấy chồng, nào ngờ cách đây hai năm đột nhiên ngã bệnh, có chữa thế nào cũng không tỉnh. Một hôm có vị đạo sĩ xuất hiện, nói rằng nơi đây quỷ khí nặng nề nên ghé thử, chủ quán vội vàng mời vị đạo sĩ đến xem con gái họ thì nghe phán rằng, con gái họ đã bị quỷ cướp mất linh hồn, trừ khi trả hồn về với xác, bằng không không cách nào tỉnh dậy.

Những lời đó đối với gia đình chủ quán không khác nào sét đánh ngang tai, lúc này kể lại, chủ quán cũng không cầm nổi nước mắt, lấy tay che mặt rưng rưng khóc.

“Con gái tôi, …” Chủ quán kể tiếp. “… chỉ tuần sau là nó lấy chồng rồi, gả cho con thứ của phú ông trên trấn, ngờ đâu lại xảy ra cơ sự thế này, nhà trai họ còn tưởng chúng tôi không muốn gả, nổi giận bắt bồi thường tiền sính lễ, sau đó ít lâu con họ cưới người khác… Vợ tôi quá đau buồn mà ngã bệnh, nằm liệt giường cả năm trời rồi …”

Lâm Hạo hỏi.

“Thế vị đạo sĩ đó không cứu được con gái ông à?”

“Nếu cứu được thì nhà tôi đâu khổ thế này. Ông ấy lắc đầu nói rằng con quỷ này rất mạnh, còn bản thân tài phép không đủ, đấu không lại được nó. Thế nhưng chúng tôi vẫn nuôi hi vọng, mời rất nhiều thầy phép đến làm lễ mong chữa khỏi cho con gái, mà mỗi đàn lễ như vậy đâu có ít tiền, nhưng rồi kết quả vẫn chẳng được gì. Mà nhà chúng tôi …, hức, …”

Nói đến, ông lão lại khóc nấc lên.

“… nhà chúng tôi, trước đây cũng khá giả, nhưng vì chữa bệnh cho con gái mà tiền cứ thế đội nón ra đi, lại còn thuốc thang cho vợ tôi nằm ốm liệt giường nữa, của cái cứ thế mất sạch, cuối cùng chỉ còn căn nhà này, tôi sửa sang chút làm nhà trọ, vừa kiếm chút tiền sống qua ngày, vừa mong có kì nhân dị sĩ nào ghé qua có thế cứu giúp chúng tôi.”

Kể lể một hồi, ông chủ quán vuốt nước mắt, cầm chén trà trên bàn lên hớp một ngụm. Bình tĩnh đôi chút, ông ta quay ra nhìn phía cửa quán, thở dài nói.

“Thế là từ đó, hằng đêm trong thôn xóm lại có tiếng bước chân chạy thình thịch, tiếng đập cửa dồn dập bên ngoài, không thì tiếng la hét kêu cứu, ai mà mở cửa ra là gặp tai vạ. Người ta bảo rằng đó là do quỷ làm. Mà trong làng bắt đầu cũng có nhiều chuyện không may, hạn hán kéo dài, mùa màng mất trắng, nhiều nhà đột nhiên ốm đau hoặc làm ăn thua lỗ, họ kéo đến chửi rủa, đổ tội lên đầu chúng tôi. Nhiều người sợ hãi, kéo nhau đi nơi khác sống, trước làng cũng đông đúc lắm chứ, đâu có hoang vắng như bây giờ.”

Đang lúc đăm đăm nhìn về nơi vô định phía trước, nghĩ về số phận hẩm hiu của mình, ông chủ quán không ngờ lại nghe được câu nói này của cậu thanh niên khách trọ.

“Ông chủ, dù sao tôi cũng chẳng có tài phép gì, nhưng hãy để tôi thử xem có cứu được con gái ông không.”

Bạn đang đọc Tam Giới Huyễn Ký sáng tác bởi Gió_Đại_Hiệp

Truyện Tam Giới Huyễn Ký tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gió_Đại_Hiệp
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.