Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vụ án thứ nhất, giết người trong mưa.

Tiểu thuyết gốc · 2646 chữ

Tôi khẽ nhìn quyển lịch trên bàn, cầm lấy một bộc đồ sau đó xoay người bước ra khỏi nhà, khoá cửa. Lúc bước ra cửa chung cư tôi cảm giác có những ánh nhìn, những tiếng xì xầm sau lưng. Bảo vệ gật đầu , ông ta nhắc tôi nên đem theo áo mưa vì mấy hôm trước đài khí tượng bảo hôm nay mưa to. Tôi khẽ gật đầu rồi bước ra đường, tôi bước ra đi như vô định nhưng đều là nơi hẻo lánh không người, tôi không thể gặp ai lúc này. Bất chợt có giọt nước rơi trên tóc, trên má tôi. Mưa sao ? Tôi siết hai nắm tay, một thứ cảm giác đang âm ỉ trong người tôi muốn trào dâng, tôi cố kiềm nén, không phải bây giờ. Mưa dần to, mặt tôi đầy nước, có giọt tràn qua miệng, vị mặn. Tôi nhìn xung quanh rồi đến nép sao một con hẻm, khoát áo mưa trùm kín người sao đó chờ đợi. Tôi không biết mình đang chờ ai, người đó có đến đây không, tôi chỉ biết mình cần làm thế. Thứ đó đang thúc giục tôi, đúng hay sai tôi không thể quan tâm nữa. Năm phút, mười phút rồi nửa tiếng trôi qua, 2 chân tôi đã cứng lại, người tôi rung lên vì lạnh nhưng ngọn lửa trong lòng vẫn âm ỉ như chưa từng biến mất. Chờ đợi sao, tôi đã từng đợi còn lâu hơn. Rồi tôi khẽ nghe thấy tiếng bước chân, tiếng mưa rơi trên tán ô lộp bộp, lộp bộp...như tiếng tim tôi lúc này. Tôi dịch người sát vào trong để chắc rằng người nọ không thấy mình. Tiếng bước chân, tiếng nước bắn ra xung quanh và tiếng tim tôi to dần. Tôi siết nhẹ nấm đấm, nhắc mình phải bình tĩnh, không được có chút sai sót nào. Người đó bước ngang qua hẻm, đang dần đi xa. Đúng lúc này tôi cầm lấy chiếc túi nilong mình đã chuẩn bị sẵn bước ra, đi theo sao người nọ. Tiếng mưa đã lấp đầy tiếng chân của tôi. Một bước, hai bước, ba bước, chỉ còn cách một bước. Tôi giơ cao hai tay đang cầm quai túi rồi bất ngờ trùm kín đầu người nọ rồi kéo về phía sao. Người đó giật mình, chiếc ô rơi xuống đất, hai tay vòng ra sao đầu nắm lấy tay tôi dùng sức kéo ra. Nhưng sức lực không lớn bằng tôi, hai chân bắt đầu đạp mạnh, người cũng co giật. Ba phút, rồi năm phút sau mọi thứ dần yên tĩnh. Tôi chắc rằng người đó không còn sự sống liền buông tay, hai tay tôi đã run mạnh vì dùng sức quá lớn. Tôi kéo người nọ vào con hẻm ban nãy, khẽ tháo túi nilong ra. Đó là một khuôn mặt khá trẻ, hai mắt khép hờ, đôi môi đã tím tái, nhưng vẫn không che dấu được dung nhan đẹp đẽ. Tôi dùng tay vuốt nước trên mặt, khẽ quay đầu đi, nhưng rồi thứ đó lại thúc giục tôi. Tôi cởi từng món đồ trên người cô ta, làn da cô ấy rất trắng, không biết có phải vì ngâm nước mưa khá lâu không nhưng đã tái nhợt. Tôi không nhìn lâu, tôi nhặt chiếc ô của cô phía dưới lên, gấp lại, cầm lấy phần vải ô.

Một năm trước.

Tôi là một cảnh sát hình sự, gần đây thành phố của tôi xảy ra một vụ án liên hoàn. Một kẻ biến thái, không là vô cùng biến thái đã ở đây gây án. Hắn ta chuyên nhắm vào các cô gái trẻ, những cô gái đi một mình, trong mưa. Tôi không biết hắn lựa chọn cơn mưa vì dễ gây án hay hắn thích như vậy. Nhưng rõ ràng nó khiến chúng tôi gặp khó khăn rất lớn, tất cả mọi thứ đều bị cơn mưa dọn dẹp, mọi chứng cứ. Thứ bây giờ chúng tôi dựa vào chỉ còn biên bản pháp y. Theo khám nghiệm chúng tôi được biết người bị hại bị giết cùng thời gian với những cơn mưa. Nguyên nhân tử vong do ngộp thở cơ học, hùng khí được suy đoán là một loại túi nhựa. Trên người nạn nhân có dấu vết giãy giụa trước khi chết, không có dấu vết vật lộn, đế giày có vết ma sát. Suy đoán hung thủ ở phía sau nạn nhân rồi bất ngờ dùng túi trùm kín khiến nạn nhân nghẹt thở rồi chết. Móng tay nạn nhân có mảnh nhựa, lúc đầu suy đoán là của hung khí nhưng nếu nạn nhân làm rách được nó thì đã không ngộp thở. Kết luận là mảnh áo mưa, có lẽ trong lúc giãy giụa nạn nhân đã vô tình cào vào tay hung thủ mà để lại. Âm đạo có dấu vết bị xâm hại, không có vết tình dịch, theo suy đoán là sao khi chết. Nơi gây án đều là những con hẻm vắng người qua lại, không có camera. Tổng cộng đã có ba người bị hại, có thể sẽ còn nhiều hơn. Hầu hết các trang báo và mạng đều đưa tin, sở trưởng đã giao hạn cuối, áp lực của chúng tôi vô cùng lớn. Chúng tôi đã vẽ phác hoạ hung thủ dựa trên chiều cao của nạn nhân, những vết hằn trên cổ. Những thứ chúng tôi có bao gồm: Nam, cao 1m7 đến 1m75, có sức khoẻ tốt, vóc người to lớn. Dựa trên 3 hiện trường chúng tôi khoanh vùng được một khu vực rộng 5km vuông được cho là nơi ở của hung thủ. Trong vụ án thứ ba lúc kiểm tra hiện trường, chúng tôi đã tìm được một túi nhựa màu đen, bên trong bất ngờ kiểm tra được một ít dịch thể nước bọt của nạn nhân cùng một dấu vân tay có đủ năm ngón. Có lẽ hung thủ đã vứt hoặc đánh rơi nhưng may mà nước mưa không làm ướt bên trong. Bây giờ đều chúng tôi cần làm là khoanh vùng hung thủ rồi dùng dấu vân tay loại trừ nhưng do số người quá đông nên công việc như mò kim đáy bể. Chúng tôi đã mô tả đặc điểm nhận dạng rồi đăng báo điều tra hễ người dân nhìn thấy người tương tự đi trong mưa thì báo cho cơ quan điều tra nhưng vẫn không tìm được.

Dự báo của đài khí tượng cho biết hai ngày sau sẽ có một cơn mưa lớn. Điều chúng tôi cần làm là phải bắt được hắn trong vòng hai ngày tới hoặc sẽ có thêm nạn nhân thứ tư. Một số đồng nghiệp của tôi cho rằng hung thủ không nhất định sẽ gây án lúc trời mưa, có lẽ hắn chỉ nghĩ nước mưa sẽ giúp hắn phủi sạch dấu vết nên đã gây án vào lúc đó, bây giờ cảnh sát đang lùng bắt hắn nên việc gây thêm một vụ án là vô cùng mạo hiểm. Tôi thì biết mình không nên trong chờ vào vận may hay sự cẩn thận của tên sát nhân mà hi vọng hắn không gây án tiếp. Có lẽ tôi cần sự trợ giúp của người này. Cậu ta là giáo viên của con gái tôi và là một bác sĩ tâm lý. Chúng tôi quen nhau trong một vụ án nhưng có lẽ sẽ kể sau. Tôi đến phòng khám nơi cậu ta làm việc, khẽ nhìn tấm biển phòng khám Lâm Phàm trước cửa sau đó bước vào. Hình như không có bệnh nhân, tôi nhìn căn phòng đang đóng kín rồi gõ cửa. Một lúc lâu sau mới có tiếng trả lời. Tôi bước vào, căn phòng gọn gàng sạch sẽ, một chiếc bàn cùng một tủ sách, phía sau bàn làm việc là tấm rèm che lại bức tường thủy tinh. Một mùi hương dễ chịu, có lẽ là của một loại dược liệu an thần nào đó. Lâm Phàm đứng dậy mỉm cười nhìn tôi sau đó rót trà mời tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Hình như cậu ta đã biết tôi đến đây làm gì. Cũng phải, tôi thầm nghĩ, cậu ta là một bác sĩ tâm lý vô cùng giỏi dù chỉ mới 28 tuổi, nhiều lúc tôi nghĩ có lẽ cậu ta có thể đọc được suy nghĩ của người khác. Thế tôi cũng không cần giải thích, đưa túi hồ sơ đến trước mặt cậu ta. Cậu ta nhíu mày rồi lại giãn ra, khẽ cười rồi nói:

-Cảnh sát Trương, anh làm thế này có bị xem là phạm luật không ? Dừng một chút cậu ta tiếp - Tôi cũng không muốn mình bị bắt vì tội đọc trộm hồ sơ vụ án.

Tôi cũng nhìn cậu ta rồi nói:

-Yên tâm, việc này chỉ mình tôi và cậu biết. Đây cũng không phải lần đầu cậu giúp chúng tôi phá án.

Cậu ta nửa cười nửa không nhìn tôi;

-Lão Trương, anh tin tưởng tôi vậy sao, nếu lỡ tôi là hung thủ hoặc quen biết hắn thì sao.

Tôi cứng người nhìn cậu ta, vấn đề này tôi chưa từng nghĩ tới. Thấy vẻ mặt của tôi cậu ta phì cười:

-Anh thật sự không biết đùa ư. Với tư cách là một người bạn và một bác sĩ tâm lí tôi hơi lo ngại về việc này đấy.

Nghe vậy tôi cũng chỉ có thể cười khổ nhìn cậu ta:

-Vụ án này gây xôn xao rất nhiều. Áp lực của chúng tôi vô cùng lớn. Cậu nghĩ tôi còn tâm trí đùa chắc ?

Cậu ta nhìn tôi rồi thu lại nụ cười nghiêm túc nói:

-Thôi được rồi, anh muốn kết quả khi nào ?

Tôi mừng rõ vội nói :

-Đương nhiên càng sớm càng tốt.

Cậu ta cầm tập hồ sơ ước lượng độ dày sao đó nói với tôi ;

-Anh đợi một lát, tôi đọc qua sẽ nói ngay cho anh những điểm tôi tìm được. Nếu sau này tìm được thứ gì khác tôi sẽ báo anh sau.

Nói rồi cậu ta lật giở từng trang một, xem vô cùng chăm chú. Hơn ba mươi phút sau cậu ta mới ngẩn đầu lên. Tôi đang định lên tiếng thì cậu ta ra dấu cho tôi ngồi im, rồi nhắm mắt lại. Mười lăm rồi ba mươi phút nữa trôi qua, đến lúc tôi nghĩ rằng cậu ta đã ngủ mất thì đôi mắt đó mở ra. Câu đầu tiên tôi được nghe là :

-Lão Trương tôi tìm được sáu điểm anh xem thế nào.

Tôi há hốc mồm nhìn cậu ta, chỉ đọc hồ sơ cậu ta đã tìm được sáu điểm đầu mối. Cậu ta khẽ cười rồi nói

-Anh nghe tôi nói đã. Đầu tiên chúng ta nói đến tuổi của hung thủ. Nếu kẻ sát nhân còn quá trẻ tâm lý sẽ không ổn định, dù nhất thời bộc phát mà giết người cũng sẽ sinh ra tâm lý sợ hãi, đừng nói đến gây án lần sau. Hơn nữa hung thủ vụ án này khi gây án lại vô cùng kín kẽ không để lại dấu vết, một người còn trẻ khó lòng làm được. Cho nên theo suy đoán của tôi hung thủ phải trên 22 tuổi. Một kẻ quá già lại càng không được, chưa nói đến sức khoẻ chỉ nói đến vấn đề tâm lý. Một người đã kinh qua sương gió, sự bào mòn của thời gian thì thứ gì có thể khiến tình thần người đó chấn động để sinh ra tâm lý biến thái như vậy. Cho nên số tuổi tối đa của hung thủ là dưới 40.

Tôi khẽ gật đầu nói :

-Hung thủ trên 22 nhưng dưới 40 tuổi.

Cậu ta nói tiếp:

-Đúng vậy, thứ hai là hoàn cảnh gia đình. Một gia đình bình thường khó lòng sinh ra được người có tâm lý như vậy. Những người có tâm lý đó thường chịu áp lực trong thời gian dài mà không có ai chia sẽ nên mới dần tích tụ rồi bộc phát. Cho nên hung thủ có gia đình đơn thân, hoặc ba mẹ không ở bên cạnh.

Lần này tôi chỉ gật đầu. Cậu ta lại nói :

-Thứ ba hung thủ là người độc thân

một sự kiện nào đó trong quá khứ liên quan đếm cơn mưa và phụ nữ đã ám ảnh hắn ta.

Cậu ta nói tiếp :

-Điều thứ tư, hung thủ không có phương tiện duy chuyển.

Tôi khẽ giật mình rồi vô thức hỏi :

-Tại sao ?

Cậu ta hỏi tôi :

-Anh từng nghe câu thỏ khôn không ăn cỏ gần hang chưa ? Lần đầu có thể do bộc phát nên gây án ở gần nhưng lần hai rồi lần ba vị trí gây án vẫn không cách xa nhau quá 3 km. Điều này chẳng phải đã giúp các anh khoanh vùng vụ án sao ?

Tôi bừng tỉnh nói :

-Lúc đầu tôi cũng nghĩ đến vấn đề này nhưng chỉ nghĩ do hắn ta muốn gây án ở nơi quen thuộc địa hình.

Cậu ta nói :

-Điều thứ năm, thời gian tự đó. Anh thử nghĩ xem mục tiêu của hung thủ là những cô gái trẻ đi trong mưa lại là nơi hẻo lánh. Mục tiêu như vậy không dễ tìm, hắn cần mất nhiều thời gian để thăm dò sau đó mới gây án, thời gian cơn mưa lại không cố định. Một người có thời gian làm việc, học tập bình thường khó làm được.

-Điều thứ sáu ! - cậu ta lại hỏi tôi: – Anh nói xem sau khi giết người việc cần làm nhất là gì ?

Tôi nhìn cậu ta rồi nói :

-Chạy trốn, không là xử lý thì thể.

Cậu ta tán thưởng nhìn tôi :

-Đúng vậy, sau khi gây án thường thì hung thủ đều sẽ xử lý xác chết. Dù chặt xác vứt, chôn hay tạo hiện trường giả thì đều như vậy. Nhưng kẻ sát nhân này thì không, anh nói xem hắn làm vậy là có ý gì ?

Tôi suy nghĩ điều cậu ta nói rồi bất giác hơi nóng tỏ ra khắp đầu, tôi bật dậy nói lớn :

-Hắn đang khiêu khích chúng tôi.

Câụ ta mỉm cười :

-Đúng vậy, điều thứ sáu là có hiềm khích với cảnh sát.

Tôi đang định cảm ơn cậu ta rồi ra về thì cậu ta lại nói tiếp:

-Còn một điều tôi vẫn chưa nghĩ ra ! Anh nói xem, tại sao hắn lại giết người sau đó lại cưỡng hiếp xác nạn nhân mà không phải như bình thường ?

Tôi cũng á khẩu không trả lời được bèn miễn cưỡng nói :

-Có thể hắn sợ mình không khống chế được nạn nhân nên đành phải giết người trước.

Cậu ta hơi suy nghĩ rồi lắc đầu :

-Đừng quên hung thủ tiếp cận từ phía sau nạn nhân. Hắn có thể dùng gậy cao su, chích điện làn ngất nạn nhân thậm chí dùng dao khống chế, nhưng hắn điều không làm. Tôi chỉ nghĩ ra một khả năng.

Tôi vội hỏi :

-Khả năng gì ?

Cậu ta nhìn tôi :

-Hắn thích như thế!

Tôi bất giác thốt lên :

-Không thể nào ! Quá biến thái ! Sau lại có người thích với xác chết chứ - tôi không thể thốt lên thành lời.

Cậu ta chỉ khẽ cười nhìn tôi không nói gì. Nhìn nụ cười đó tôi bỗng cảm thấy có hơi đáng sợ.

Bạn đang đọc Hắc Ám Trong Lòng sáng tác bởi LâmĐạiThiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LâmĐạiThiếu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.