Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương hai vụ án giết người trong mưa

Tiểu thuyết gốc · 4244 chữ

Từ trong phòng khám của Lâm Phàm bước ra tôi thấy sống lưng mình lạnh toát. Những cơn gió thổi qua mặt càng khiến cái lạnh thêm phần dữ dội, tôi bỗng có chút bất an. Mặc kệ, dù sao chỉ cần dùng số manh mối này thì trong vòng hai ngày chúng tôi có thể dễ dàng tóm được hắn. Mất hơn nửa tiếng về tới trụ sở thì đã gần 5h. Tôii cứ nghĩ mọi người đã đi dùng cơm hết thì phát hiện trong phòng đều đầy đủ mọi người. Khá bất ngờ nhưng tôi cũng không hỏi, khẽ gật đầu nhìn đội trưởng. Anh ta cũng gật đầu với tôi rồi ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Thấy anh ấy và mọi người xung quanh vẫn im lặng, không khí có vẻ nặng nề, tôi liền nói :

-Đội trưởng Mã và các anh em! Tôi đã tìm được một số manh mối và suy đoán về hung thủ mời mọi người nghe qua.

Nói rồi tôi trình bày lại suy đoán của Lâm Phàm, đương nhiên sẽ không có điều cuối mà cậu ta nói. Mọi người nghe xong gật đầu, thái độ đã dễ nhìn hơn nhiều. Thấý vậy tôi mỉm cười nói tiếp :

-Với số đầu mối này thì trong vòng hai ngày trước cơn mưa chúng ta đã có thể bắt dược hắn, không sợ có thêm người bị hại nữa.

Nghe xong tâm trạng họ hình như lại chùng xuống, khẽ nhìn nhau. Đội trưởng Mã cuối cùng nhìn tôi lên tiếng :

-Lão Trương, khi nãy tôi nhận được một tin tức, vừa mới thông báo cho mọi người xong.

Tôi giật mình nhìn anh ta :

-Chẳng lẽ hắn ta lại gây thêm một vụ án ?

Đội trưởng Mã vội xua tay :

-Không phải! Nhưng cũng sắp rôi!

-Là sao ? – Tôi hơi khó hiểu.

Đội trưởng Mã nhìn tôi chằm chằm nói :

-Cục khí tượng vừa thông báo tối nay sẽ có một cơn mưa! - Rồi ông ta xua tay - Đừng hỏi tôi tại sao, họ chỉ giải thích rằng có một cơn gió gì đó bỗng đổi chiều thổi một đám mây sắp mưa đến đây! – Ông ta thở dài.

Tôi im lặng một lúc rồi nói :

-Dù không thể thay đổi việc này nhưng chúng ta cũng không thể ngồi im đợi hắn gây án được. Tôi cho rằng chúng ta nên tăng cường tuần tra ở khu vực khoanh vùng và xung quanh.

Đội trưởng Mã gật đâù nói :

-Tôi cũng nghĩ giống anh. Nhưng tuy khu vực này chỉ rộng 5 km vuông nhưng lại có rất nhiều con hẻm nhỏ. Thôi thì đành cố hết sức vậy.

Nói rồi ông cho tất cả giải tán. Mọi người dùng cơm qua loa rồi chia nhau tuần tra các khu vực. Tôi chọn một con đường khá vắng vẻ, có nhiều hẻm thông với đường khác. Tôi cẩn thận quan sát xung quanh vừa cầu trời hôm nay sẽ không có bất cứ cô gái nào ra đường một mình.Đi được gần 1 tiếng thì trời bắt đầu mưa. Cơn mưa khá to, trời đất như tối sầm lại, ngoài khu vực có đèn đường xung quanh dường như không nhìn được quá 5m. Tôi lau nước trên mặt vừa cố căn mắt nhìn xung quanh. Giữa tiếng nước mưa và tiếng gió tôi nghe được một âm thanh khác, là tiếng bước chân, có hai người. Tôi vội bước nhanh về phía trước thì thấy bên tay phải có một con hẻm, trong hẻm khá tối, chỉ có một ngọn đèn. Vừa lúc hai người đó bước vào dưới ngọn đèn. Tôi nhìn thấy hai người mặc áo mưa tiến về phía trước, một trước một sau, người phía sao có xách theo một bao đồ. Tôi nghĩ có lẽ đây là hai vợ chồng cùng nhau mua thức ăn, người vợ đi trước người chông xách đồ theo sau, bởi vì đầu kia con đường là một chợ bán thức ăn. Tôi định bước qua con hẻm đi tiếp một ý nghĩ loé lên. Tôi nhìn kĩ hai người họ, người phía sau đi cách người phái trước đúng bốn bước chân, không xa không gần. Để ý kĩ thì thâý dường như không phải vô tình, người phía sau cố ý bước chậm lại duy trì khoảng cách với người phía trước. Tôi buộc miệng hô lên :

-Người phía trước đứng lại, cảnh sát kiểm giấy tờ!

Nói xong tôi mới thấy hối hận, quả nhiên người phía trước đứng sững lại dù hơi giật mình, còn người phía sau đứng lại chưa đầy một giây thì bỏ chạy. Tôi vội sờ cây súng vắt sau lưng nhưng rồi bỏ ra, chạy nhanh theo người phía trước. Bây giờ đang trong hẻm nhỏ, trời lại tối, có bắn thì cũng chưa chắc đã trúng có khi ngộ sát người đi đường. Nói thì chậm nhưng chỉ trong chớp mắt thì người kia đã sắp ra khỏi con hẻm. Tôi biết đầu đó của con hẻm là một con đường lớn có nhiều người và xe qua lại. Không thể để hắn thoát, tôi vội tăng tốc, sau khi ra khỏi con hẻm hắn vẫn chạy thẳng qua đường bên kia. Không kịp nghĩ nhiều tôi cũng đuổi theo. Bất ngờ sau khi qua đường bên kia hắn dừng lại, xoay người nhìn tôi. Bất giác tôi cũng dừng lại, lần đầu tiên tôi và hắn đối mặt, khuôn mặt được che kín chỉ lộ ra một đôi mắt. Trong đôi mắt đó tôi nhìn thấy một chút sợ hãi, một chút hưng phấn nhưng phần lớn là sự oán độc kèm theo...sự đắc ý. Phải là đắc ý, sự đắc ý đó ngày càng lớn, tôi có cảm tưởng dưới khuôn mặt được che kín kia là một nụ cười, nụ cười cũng ngày càng cong. Bỗng tôi thấy bên hông đau nhói, trời đất đảo lộn, cảm tưởng không khí trong buồng phổi thoát ra hết, hai tai ù đi. Hai mắt tôi tối sầm, thứ cuối cùng tôi nhìn thấy là mặt đường đầy nước mưa cùng một chút màu đỏ

Tôi đang ở đâu ? Khẽ nhìn xung quanh thì thấy đây là một con đường, phía trước tối đen như mực. Tôi nhớ ra hình như tôi đang đi tuần tra, tôi sờ xuống hông, tay chạm phải súng, còng và một cây gậy cảnh sát, tôi bất giác thở phào. Bỗng tôi nghe thấy một âm thanh phía trước, đó là tiếng cười, tiếng cười vô cùng kì lạ, nó như tiếng một con gì đó kêu trong đêm, chứa đầy sự chế giễu và đắc ý. Không biết tại sao nghe thấy tiếng cười này tôi lại vô cùng tức giận. Tôi quát lớn:

-Ai đó!

Tiếng cười khẽ ngừng rồi lại vang lên, lần này còn kèm theo một âm thanh kì lạ, sột soạt sột soạt... Tôi tự hỏi đó là thứ âm thanh gì,rồi tiến về phía trước. Lần này tôi đã có thể nhìn được, là một người đàn ông , anh ta mặc áo mưa, hai tay dùng sức trùm kín một chiếc túi vào đầu người phụ nữ. Tiếng sột soat mà tôi nghe thấy là tiếng hít thở gấp gáp của cô ta khi không đủ dưỡng khí mà khiến chiếc túi phập phồng, sột soạt sột soat... Không đủ thời gian tự hỏi tại sao người đàn ông này lại mặc áo mưa khi trời không hề có lấy một giọt mưa nào. Tôi chạy vội về phía trước, vừa chạy tôi vừa rút súng ra chỉ thẳng phía trước la lên :

-Cảnh sát đây! Mau dừng lại nếu không tôi sẽ nổ súng!

Thế nhưng người đàn ông không hề bị tôi doạ sợ chút nào. Hắn vẫn vừa cười như điên như dại vừa dùng sức giữ chặt chiếc túi trùm kín đầu cô gái. Mẹ kiếp, tôi thầm chửi, rồi tôi định nổ súng vào chân hay tay, một chỗ nào đó không gây chết trên người hắn ta. Thế nhưng lúc định bóp cò thì tôi bỗng nhân ra, tôi không có cách nào nhìn rõ mặt hắn ngoài một đôi mắt. Hai chân tôi vẫn chạy về phía trước thế nhưng thủy chung vẫn cách hắn ta một đoạn không xa không gần. Còn hắn vẫn cười mà không hề dừng lại, tôi nhìn thấy trong đôi mắt đó có sự oán độc, sự đắc ý và hưng phấn. Cô gái hình như đã không còn thở được nữa, hai tay cô ấy bắt đầu xụi lơ không còn nhúc nhích, tiếng sột soạt cũng không còn nghe được nữa. Tôi cảm thấy cổ họng mình đắt ngắt, tôi hét to một tiếng rồi giật mình thức dậy. Thì ra tôi đã nằm mơ, người tôi ước sũng mồ hôi lạnh. Tôi đã nhớ lại lúc mình đuổi theo tên sát nhân thì bị thứ gì đó tông phải, tôi cảm thấy đau khắp toàn thân, cổ họng đắng ngắt. Cố chịu cơn đau tôi ngẩn đầu nhìn xung quanh , có lẽ đây là một căn phòng bệnh. Căn phòng màu trắng cùng mùi sát trùng đã nói rõ điều đó. Tôi ngẩn đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn 12h đêm, tôi không biết mình đã ngủ bao lâu. Tôi nhấn vào chiếc chuông phía đầu giường, một lát sau có tiếng đẩy cửa phòng, y tá bước vào. Tôi nhờ cô ấy rót dùm cốc nước, sau khi uống xong tôi lại mơ màng ngủ thiếp đi. Lần này không có chút mộng mị nào tôi ngủ tới sáng ngày hôm sau. Buổi sáng có khá nhiều người đến thăm tôi, đều là anh em trong đội và đội trưởng Mã. Tôi dặn anh đừng thông báo với người nhà tôi rồi hỏi thăm tình hình vụ án. Anh ta chỉ thần bí nhìn tôi rồi bảo tôi cố gắng tịnh dưỡng, chuyện vụ án không cần lo lắng nữa. Nhìn thái độ của anh ta thì có lẽ vụ án có tiến triển vô cùng thuận lợi. Gần nữa tháng sau tôi mới được xuất viện, sau khi quay về nhà giải thích về sự vắng mặt của mình mấy ngày nay rồi tôi vội lên trụ sở. Đến nơi thì không thấy ai cả, hỏi những người khác thì mới biết họ đều đi dự một phiên xét xử. Xét xử ? Ai ? Chẳng lẽ hung thủ đã bị bắt. Tôi vừa vui lại có chút buồn, vui vì hung thủ đã bị bắt buồn vì tôi không được tham gia bắt hắn. Tôi đến nơi thì vụ án đã xét xử gần xong, khẽ nhìn xung quanh không đông người như tôi tưởng. Có lẽ vì liên quan đến tình tiết cưỡng dâm nên người nhà nạn nhân đã yêu cầu không công khai. Tôi ngồi vào chiếc ghế trống ở hàng ghế sau cùng, cùng hàng ghế với tôi còn có một người đàn ông, anh ta còn khá trẻ nhưng râu tóc vô cùng xồm xoàn. Tôi nhìn về phía ghế bị cáo, có một người đang đứng ở đó. Bởi vì hắn đứng quay lưng về phía tôi nên tôi không thể nhìn được khuôn mặt, hắn cúi thấp đầu hai bờ vai không ngừng run rẩy. Có lẽ hắn đang khóc, giọng nói nhỏ kèm theo tiếng nấc nghẹn của hắn vang lên khiến tôi không nghe rõ. Hình như hắn đang lặp lại câu nào đó, cuối cùng tôi cũng nghe được, thì ra hắn liên tục nói mình bị oan. Mặc kệ toà hỏi thế nào hắn chỉ khóc rồi lặp lại câu đó, người phía dưới đang vô cùng tức giận nên không ngừng chửi rủa hắn. Tôi thấy bên phía người nhà bị hại đã có người xoắn tay áo, nhưng hình như chỉ có hai nhóm người. Tôi bỗng nhớ ra bị hại thứ ba là một cô nhi không có người thân. Tôi cũng có chút tức giận, nhớ đến nửa tháng nằm viện cùng mấy chiếc xương bị gãy của mình. Cuối cùng toà tuyên bố hoãn phiên xử tạm thời cùng yêu cầu đưa hắn đi kiểm tra về vấn đề thần kinh. Sau khi tuyên bố bãi toà người nhà nạn nhân đã không kềm được nữa, có hai người đàn ông xông lên đánh hắn dù những cảnh ti xung quanh kiềm chế rất chặt. Người phía dưới cũng đứng lên xôn xao, không ai không mở miệng chửi rũa. Giữa tiếng la hét lộn xộn bỗng tôi cảm giác có người đứng dậy mở cửa ra về. Tôi cũng không quan tâm, chỉ cố gướng người để nhìn rõ mặt hắn ta, cuối cùng vẫn không được. Hắn được áp giải về phía sau, mọi người đành đứng dậy ra về, lúc ra tới cổng thì tôi gặp được những người trong đội. Sắc mặt ai nấy đều hầm hầm, có vẻ vô cùng tức giận, có người còn chửi rủa. Một câu trai trẻ nói:

-Thằng chó đó còn dám bảo mình vô tội, bảo chúng ta dùng hình ép cung hắn!!

Bất chợt cậu ta nhìn thấy ánh mắt của đội trưởng Mã liền im lặng. Một người khác vôi nói :

-Không có gì, hắn không thể thoát tội được, dấu vân tay của hắn hoàn toàn trùng khớp với dấu vân tay mà chúng ta tìm thấy trên hung khí.

Nghe vậy sắc mặt đội trưởng Mã và mọi người mới dễ nhìn một chút. Tôi thì âm thầm cảm thấy kì lại nhưng không hỏi gì, quyết định sẽ tự mình xem lại vụ án. Về đến nơi thì đã buổi trưa, mọi người ăn cơm xong thì ai làm việc nấy. Tôi một mình vào phòng hồ sơ, tuy vụ án vẫn chưa xét xử xong nên chưa có hồ sơ lưu trữ, nhưng vì là đội phó của đội cảnh sát hình sự nên tôi dễ dàng tìm được biên bản làm việc của cảnh sát cùng lời khai của nhân chứng và tội phạm. Tôi bỏ qua phần giới thiệu vụ án cũng như những điều tôi đã biết, đọc đến phần điều tra gần đây. Thì ra người này tên Phương Kiến Hoa, 25 tuổi, địa chỉ khu b toà nhà đơn nguyên 2 phố trúc bạch, thành phố S, từng tốt nghiệp THPT. Tôi lại xem phần giới thiệu gia đình anh ta, cha nguyên đội trưởng đội phòng chống ma túy nhưng đã từ chức và mất cách đây 7 năm. Mẹ bị tai nạn nằm liệt giường, nhà anh ta mở một tiệm tạp hoá ngoài phố cách nhà không xa. Từng có vợ nhưng không có con, đã li dị, hiện anh ta độc thân, không có bạn gái. Nhà không có xe hay phương tiện đi lại.

Suy nghĩ một chút, tôi liền xem đến lời khai của những người xung quanh nơi ở của Phương Kiến Hoa. Hầu như mọi người đều nói Phương Kiến Hoa là một thanh niên hiền lành ít nói, không hề thấy anh ta gây gỗ hay xung đột với bất kì ai. Thế nhưng những người ở gần tiệp tạp hoá của anh ta cũng nói, mỗi lần trời mưa thì đều thấy Phương Kiến Hoa đóng cửa hàng mà về nhà. Quan trọng nhất có người hàng xóm gần nhà anh ta nói khoảng một năm trước lúc trời mưa có nhìn thấy vợ Phương Kiến Hoa chửi mắng anh ta thậm tệ, rồi bỏ đi khỏi nhà, còn anh ta liên tục đuổi theo cầu xin cô ta ở lại. Thế nhưng cô không đoái hoài gì đến anh ta, sau đó không lâu thì hai người li hôn. Tôi vừa đọc vừa nhớ lại những điểm suy đoán về hung thủ của Lâm Phàm, gần như trùng khớp hoàn toàn, ngoài điều có hiềm khích với cảnh sát. Tôi vội đọc đến phần lời khai của Phương Kiến Hoa, hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của cảnh sát về cách hung thủ cũng như tình tiết hắn giết ba nạn nhân. Tôi bỏ tập hồ sơ xuống sau đó ngẩn đầu lên. Tâm trạng có chút nặng nề, kết quả càng trùng khớp thì càng nói rõ vấn đề, tôi bỗng nhớ đến một thứ, vội lục trong túi hồ sơ, quả nhiên nhìn thấy tấm ảnh của Phương Kiến Hoa. Tôi nhìn chằm chằm tấm ảnh, sau đó từ từ giơ bàn tay lên che lên nửa khuôn mặt đó, chỉ chừa lại đôi mắt. Hoàn toàn không giống, trong ảnh là một đôi mắt đang cụp xuống, tràn đầy sự mệt mỏi và uể oải, không hề có lấy một chút hung hãn hay sự thù hận nào mà tôi từng thấy. Tôi cất tấm ảnh lại sau đó để tập hồ sơ vào chỗ củ, bước ra khỏ căn phòng. Tôi đi tìm Ngô Cường, cậu ta là một cảnh sát trẻ vừa vào làm được một khoản thời gian, vô cùng thật thà, tôi cũng xem như là một nữa sư phụ của cậu ta. Thấy tôi đến tìm mình, Ngô Cường khá ngạc nhiên, vội nói :

-Tổ phó Trương anh tìm tôi có chuyện gì sao ? Vết thương của anh không sao rồi chứ ?

Tôi ngẩn đầu nhìn xung quanh sau đó nói với cậu ta:

-Vết thương của tôi đã lành rồi. Tôi có chút chuyện muốn hỏi, cậu đi theo tôi.

Vẻ mặt cậu ta đầy nghi hoặc nhưng cũng vội bước theo tôi. Lên đến sân thượng, tôi nhìn thoáng qua xung quanh rồi tìm một chỗ đứng cạnh lang cang. Ngô cường cũng bước đến bên cạnh, tôi lấy một bao thuốc ra, lấy một điếu đưa lên miệng sau đó đưa một điếu cho cậu ta. Ngô Cường vội nhận lấy rồi châm thuốc cho tôi, đợi cậu ta cũng hút được vài hơi tôi mới lên tiếng :

-Tiểu Ngô! Cậu vào đây làm bao lâu rồi?

-Đã gần hai năm! - cậu ta trả lời tôi. - Từ lúc vào đội đến giờ tôi luôn đi theo anh, anh cũng chỉ bảo tôi vô cùng tận tình, có thể nói anh là sư phụ tôi.

Tôi vội xua tay :

-Sư phụ cậu thì tôi không dám nhận, chỉ bảo cậu chỉ là trách nhiệm của tôi, nhưng cậu cũng rất giỏi không hề phụ sự kỳ vọng. - ngừng một chút tôi nói tiếp- Tiểu Ngô, tôi muốn hỏi cậu một chút, cậu phải trả lời thật với tôi.

Tôi nhìn cậu ta, Ngô Cường vội nói:

-Đội phó, anh hỏi đi, việc gì tôi cũng nói với anh!.

Tôi hài lòng nhìn cậu ta rồi hỏi :

-Tiểu Ngô, nói thật cho tôi biết các cậu có dùng hình ép cung với Phương Kiến Hoa không ?

Tiểu Ngô hơi giật mình nhìn tôi, ánh mắt thoáng tránh né rồi ngẩn đầu lên kiên định nói :

-Có ! Thế nhưng việc Phương Kiến Hoa là hung thủ là điều chắc chắn. Chúng tôi làm thế chỉ là rút ngắn quá trình điều tra mà thôi.

Tôi cau mày nhìn cậu ta rồi nói :

-Làm sao cậu biết chắc Phương Kiến Hoa là hung thủ, lỡ chúng ta bắt nhầm người thì sao ?

Tiểu Ngô vội nói :

-Không thể nào ! Chúng ta đã có dấu vân tay của hung thủ, hoàn toàn trùng khớp với hắn ta! Hơn nữa, những suy đoán về hung thủ của anh cũng hoàn toàn trùng khớp với hắn, làm sao có sự trùng hợp thế được.

Tôi cũng thấy cậu ta nói có lý, nếu nói tất cả là trùng hợp thì cũng quá vô lý, thế nhưng chẳng lẽ cảm giác của tôi sai ư ? Tôi hỏi cậu ta :

-Vậy còn về điểm có hiềm khích với cảnh sát thì sao ? Bố anh ta chính là cảnh sát.

-Đúng vậy ! Thế nhưng có điều anh không biết. Mười năm trước lúc mẹ cậu ta bị tai nạn mà nằm liệt giường, bố anh ta, Phương Thiên lúc đó là đội trưởng đội cảnh sát hình sự hoàn toàn không ở bên cạnh, lúc đó chỉ có mình Phương Kiến Hoa ở bệnh viện đợi mẹ mình trong phòng cấp cứu. Phương Thiên lúc đó đang có một vụ án, phải cắt đứt hoàn toàn liên lạc với bên ngoài. Đợi đến khi ông ta đến thì mẹ Phương Kiến Hoa đã thành người liệt toàn thân. Thế nhưng Phương Thiên cũng không ở bên chăm sốc bà lâu, không lâu sau thì lại tiếp tục đi làm, chỉ là chuyển qua đội phòng chống ma túy, hơn nữa còn vắng nhà nhiều hơn trước. Anh nói xem Phương Kiến Hoa có hận cha mình, hận cảnh sát không ?

Tôi không nghĩ mọi chuyện là như thế, lúc Phương Thiên còn là trưởng đội cảnh sát hình sự tôi còn ở đội tuần tra nên có lẽ chưa từng gặp ông ta, cũng không biết việc này. Suy nghĩ một chút tôi lại hỏi cậu ta :

-Thế còn chuyện hận phụ nữ thì sao ? Chẳng lẽ chỉ vì li hôn vợ mà anh ta hận phụ nữ à ?

-Không phải, chuyện đương nhiên không đơn giản như vậy!- cậu ta nói nói – Chúng tôi đã điều tra được Phương Kiến Hoa và vợ quen nhau lúc còn học THPT. Hai người tình cảm vô cùng thắm thiết, thế nhưng lúc sắp vào đại học thì cha Phương Kiến Hoa qua đời. Chỉ còn một mình, vừa chăm sóc mẹ vừa kiếm tiền Phương Kiến Hoa đành nghĩ học. Lúc mẹ cậu ta còn khoẻ mạnh có mở một tiệm tạp hoá, thế là cậu ta cũng làm vậy. Buôn bán lúc đó cũng khá, đủ tiền ăn và trang trải cuộc sống thậm chí còn có thể lo được cho bạn gái. Mấy năm sau, bạn gái Phương Kiến Hoa ra trường, hai người lấy nhau. Thế nhưng sau khi đi làm có nhiều mối quan mới, bạn gái lúc này là vợ Phương Kiến Hoa bắt đầu xem thường chồng, thường xuyên chửi mắng Phương Kiến Hoa là đồ vô dụng, không có tiền đồ. Không lâu sau Phương Kiến Hoa phát hiện vợ mình ngoại tình, người đó là trưởng phòng công ty nơi cô ta làm việc. Phương Kiến Hoa vô cùng tức giận chất vấn vợ mình, không ngờ cô ta không hề hối lỗi còn chửi mắng Phương Kiến Hoa sau đó bỏ đi, không lâu sau thì hai người li hôn. – nói xong cậu ta dừng lại chút rồi tiếp - Đội phó Trương, điều này đã giải thích tại sao Phương Kiến Hoa lại hận phụ nữ, anh còn hỏi gì nữa không ?

Tôi im lặng một lát rồi hỏi :

-Vậy lúc bị bắt Phương Kiến Hoa không giải thích gì à ?

Cậu ta nói :

-Đương nhiên là có! Cậu ta liên tục bảo mình bị oan! Chúng tôi liền hỏi lúc trời mưa cậu ta liền đóng cửa hàng là làm gì ? Cậu ta im lặng né tránh ánh mắt chúng tôi rồi bảo là lúc mưa rất ít khách nên cậu ta đóng cửa hàng về nhà ngủ. Chúng tôi liền không tin hỏi cậu ta tại sao không ngủ ở cửa hàng mà phải về nhà, cậu ta liền ấp úng bảo về nhà lấy đồ sợ mưa ướt, thế nhưng chúng tôi điều tra được cậu ta không hề phơi đồ, đồ dơ cậu ta đều dồn lại cuối tuần đem đến tiệm giặt ủi. Ép mãi cậu ta liền nói mình về nhà giải quyết nhu cầu sinh lý, đối diện cửa sổ ban công nhà cậu ta có một cô gái, lúc nào trời mưa cô ta cũng ra ban công tắm mưa. Anh nói xem chúng tôi có tin không ? Chúng tôi hỏi cậu ta cô gái đó thế nào thì cậu ta bảo xa quá không nhìn rõ mặt, chúng tôi đành đến tận nơi xác minh, đương nhiên là không tìm được bất cứ cô gái nào như vậy. Cậu ta cứ liên tục như thế khiến đội trưởng Mã vô cùng tức giận, anh ta liền đánh cho hắn một trận, tên này mới ngoan ngoãn thừa nhận.

Nói xong cậu ta im lặng nhìn tôi rồi tiếp:

-Đội phó, anh không cần lo lắng, chúng tôi cũng là cảnh sát đương nhiên phải nắm rõ mới bắt người, sẽ không có việc gì đâu

Tôi chỉ đành gật đầu rồi nói :

-Thôi được rồi, cậu xuống làm việc tiếp đi, tôi muốn ở đây thêm một lát!

Cậu ta đành đi xuống, còn lại một mình tôi suy nghĩ hồi lâu. Không thể phủ định những điều tiểu Ngô nói vô cùng có lý, thế nhưng trực giác của tôi lại bảo không hề đơn giản như vậy. Tôi âm thầm quyết đinh phải đi gặp Phương Kiến Hoa một chuyến.

Bạn đang đọc Hắc Ám Trong Lòng sáng tác bởi LâmĐạiThiếu

Truyện Hắc Ám Trong Lòng tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LâmĐạiThiếu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.