Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuế nguyệt chi thương

Phiên bản Dịch · 2373 chữ

Thời gian lẳng lặng trôi qua.

Đại địa bất động, phong vân biến đổi.

Trời đã sang thu, trên núi có một tiểu thôn yên tĩnh. Ngẫu nhiên truyền đến từng tiếng kêu của côn trùng, ở khoảng cách không xa lại có âm thanh hỗn loạn của trẻ con vui đùa.

Xuyên qua tầng tầng rừng cây, chỉ thấy ở giữa mảnh đất trống có một ngôi nhà nhỏ. Sân tuy không lớn nhưng rất gọn gàng, ngăn nắp, sân và tường đều được xây bằng đá, đặc biệt ấm áp dưới ánh mặt trời lặn xuyên qua kẽ lá. Ngôi nhà có mái lợp bằng ngói, bên trái và bên phải cửa ra vào có hai ô cửa sổ bằng gỗ.

Hai bên cổng, cả một hàng củi chất đống, có thể thấy đây là một gia đình chăm chỉ. Vào lúc này một cánh cửa đột nhiên được đẩy ra, xuất hiện một bóng người gầy gò, mặc bộ quần áo màu xanh lam chính là một đứa trẻ đầu cột tóc. Cười hì hì chạy, vừa chạy vừa quay đầu nhìn về hướng cửa, đồng thời không ngừng nhét đồ vật trong tay vào miệng. Lúc này, cánh cửa phía sau cũng được đảy ra hoàn toàn, theo sát là phụ nhân dáng vẻ chất phác, đeo tạp dề nhưng trên tay lại cầm chổi lông gà , vừa chạy tới vừa quát nhẹ: "Cho ngươi ăn vụng. ", xem ta đánh vào mông ngươi." Tuy nhiên, trên miệng nói đánh,nhưng khuôn mặt lại tràn đầy ý cười, chạy là so với đứa trẻ còn chậm hơn.

Ngay sau đó là cổng sân phía trước đang đựoc đóng chặt, đứa trẻ đầu cột tóc cũng là chạy không ra được, chỉ có thể đứng một góc, cười ngây ngô nhìn phụ nhân. Mà trong miệng nhai nuốt mãnh liệt cũng chậm rãi bình phục lại, nhưng là trên tay cũng đã là trống không.

Phụ nhân bất đắc dĩ lắc đầu, dậm chân, có chút hổn hển nói: " Ðó là bánh để dành ăn vào lễ Bái nguyệt, ngươi ăn vụng, cha ngươi về ăn cái gì!"

Lúc này đứa trẻ cũng uỷ khuất kêu: "Nương, ta đói bụng, liền ăn một khối. "Dứt lời, hai tay tựa hồ run lên vài cái vì khẩn trương.

Phụ nhân trừng mắt nhìn hắn một cái, hướng về đứa trẻ nói: "Nguơi tiểu gia hỏa này, tự ngươi ở lại trong sân chơi, ta đi nấu cơm, đợi lát nữa cha ngươi về nhà liền ăn cơm ".

Dứt lời, phụ nhân xoay người đi vào nhà.

Lúc này chỉ còn một mình hài đồng nghịch ngợm trong góc sân.

Một lúc sau trên mái ngói, cũng bay ra một luồng lại một luồng khói bếp, vần vũ như những con quái vật.

Mắt thấy, sắc trời đã dần trở tối, lúc này chỉ thấy đứa trẻ trong sân đột nhiên đứng lên, nhìn về phía xa, sau đó liền bỏ chạy về phía nhà ở.

Mà lúc này, phụ nhân cũng đang từ trong nhà đi ra. Khi đứa trẻ đụng phải phụ nhân, lấp tức ngẩng đầu nhìn mẫu thân, thanh âm có điểm hấp tấp nói: "Nương, tiểu Vũ rất sợ hãi! "

Phụ nhân nhìn sắc trời ảm đạm, vỗ đầu đứa trẻ, ôn nhu nói: "Tiểu Vũ ngoan, đừng sợ, chỉ là trời tối". Nhưng là nói xong, phụ nhân rõ ràng cũng là có chút lo lắng. Theo thường lệ, thì trước khi mặt trời lặn, chồng của nàng sẽ trở về nhà, dù thế nào cũng sẽ không để tới trời tối.

Nơi đây chỉ là một thôn trang nhỏ, chỉ có rải rác mấy chục hộ gia đình, cách nhau không gần cũng không xa.

Lúc này, đứa nhỏ tên Tiểu Vũ lại ngẩng đầu lên, khó hiểu hỏi phụ nhân: "Nương, hôm nay vì sao lại gọi là Lễ Bái nguyệt?"

Tâm trạng của phụ nhân đang lo lắng, bà trả lời đơn giản với đứa nhỏ: "Bởi vì từ xa xưa, những lão tổ tông đã dùng ngày rằm để biểu thị sự đoàn tụ của thân nhân, tưởng niệm cố hương, tưởng niệm những thân nhân đã khuất. Đồng thời cầu mong mùa màng bội thu, cuộc sống hạnh phúc nên để kỷ niệm ngày sum họp này người ta gọi là Lễ Bái Nguyệt, bất quá hiện tại gọi là tết trung thu".

Tiểu Vũ nghe, cảm giác có điểm hiểu được, vội vàng thấp giọng: "Nga "

Sắc trời càng thêm tối sầm, đã là hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Phụ nhân không thể không đem đứa nhỏ mang về trong nhà, thuận thế châm ngọn dầu.

Dưới ánh đèn dầu mờ ảo, có thể thấy đây là một gia đình thợ săn, cả phòng khách đều được bao phủ bởi các loại thiết bị săn bắn, bao gồm cung tên, dây thừng, dao phát cỏ, và các loại da thú, có cả cánh cửa bị vỡ nát. ..

Bên hông phòng khách là phòng bếp, lờ mờ qua cửa bếp nhìn thấy trên bàn bày không ít thức ãn, bên dưới có nồi cơm thơm phức, hơi nóng thoang thoảng. Phía bên kia của phòng khách hẳn là phòng ngủ, nhưng cửa đóng chặt. Điển hình của nhất gia tam khẩu.

Tổng thể ngôi nhà tuy không lớn nhưng trông rất ngăn nắp, có thể thấy người phụ nữ rất chăm chỉ, còn người đàn ông đi săn bắn là lao động chính trong nhà.

Đứa trẻ lúc này đang rúc vào bên phụ nhân, phụ nhân thì lại đang chăm chú nhìn ra cổng sân đợi chồng trở về nhà.

Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, thấy hơi nóng dưới nắp nồi cơm đã yếu ớt đến mức gần như không nhìn thấy được, Tiểu Vũ rúc vào người mẹ, hai mắt híp lại, sắc mặt của bà càng ngày càng trầm xuống. Rốt cuộc vẫn là không chịu nổi, bà vỗ nhẹ lên người Tiểu Vũ nói nhỏ: "Tiểu Vũ, con ở nhà đợi ta. Nhà của Bàn đại bá cách đây không xa, ta muốn đi hỏi xem bọn họ có hay không gặp cha ở trên núi. "

Tiểu Vũ gật gật đầu và nhanh chóng ở trong lòng mẫu thân leo xuống, có vẻ như đây cũng không phải là lần đầu phụ thân nó về muộn như vậy. Phụ nhân ôn nhu nói: "Tiểu Vũ ngoan, cứ như những lần trước, đóng cửa lại, ở yên đó, đợi mẫu thân trở về."

Tiểu Vũ gật gật đầu, trong ánh mắt vẫn có chút mơ hồ.

Đúng lúc phụ nhân cởi tạp dề chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên trước sân phía trước cách đó không xa có vài ngọn đèn chớp chớp, nhất thời, chỉ thấy phụ nhân kích động, vội vàng cất bước đi ra sân, cẩn thận phân biệt ánh sáng kia.

Chỉ nhìn thấy vài ngọn lửa lúc sáng và tối, giống như nội tâm hồi hộp của phụ nhân, cũng dao động lên xuống. Từ từ, ánh sáng tăng dần, và kèm theo một chút ồn ào.

Cuối cùng, khi ánh lửa chỉ còn cách sân chừng chục bước chân, đã nghe thấy từ trước truyền đến một vài giọng nói: "Mau! Nhanh lên! Ai, cẩn thận một chút . . . . ."

Nữ tử lo lắng hét lớn về phía ánh sáng: "Bàn đại bá, là các ngươi sao?" Chỉ thấy một tiếng vọng từ hướng đối diện của ánh sáng: "Là chúng ta! Đệ muội, nhanh chóng mở cửa sân, chồng ngươi xảy ra chuyện!" “Sao!” Nữ tử nghe vậy, tay chân bỗng nhiên không linh hoạt, loay hoay hồi lâu mới mở được cổng, chờ bên ngoài chính là nhóm Bàn bá mấy người. Chỉ trong nháy mắt, đoàn người bọn họ đã tới trước sân, những đốm sáng chính là ngọn lửa của Bàn bá mấy người.

Chỉ thấy ngýời đi đầu là Phàn bá, trên mặt hơi đẫm mồ hôi, phía sau là một thanh niên, trên lưng cõng một người, còn có hai người khác, tổng cộng năm người, cùng nhau đi tới.

Nữ tử liếc mắt một cái đã nhận ra trên lưng đích thực là chồng mình, nhất thời kinh hãi hỏi hướng Bàn đại bá: " Ðại bá, phu quân ta làm sao vậy?"

Phàn đại bá khoát tay, ý bảo nữ tử vào nhà nói.

Đoàn người trước sau đã đi vào trong nhà, mà tiểu Vũ ở một bên nhìn thấy cha nó đang được cóng vào, vội vàng nhỏ giọng kêu: " Phụ thân . . . . ."

Trong phòng khách chật kín người, dưới ánh đèn, càng có vẻ ảm đạm.

Bàn bá đang vội vàng cũng không nói chuyện với hai người, ánh mắt đảo qua phòng khách, liền nhìn thấy tấm cửa bị vỡ dựa vào góc tường, vội vàng di chuyển vài cái ghế đẩu, đặt một trong hai tấm cửa lên đó, rồi vội vàng bảo phụ nhân kiếm một khối vải vóc. Nữ tử hoang mang đi vào phòng ngủ và nhanh chóng cầm ra một mảnh vải.

Bàn bá rất nhanh tiếp lấy, trải lên cánh cửa bị vỡ rồi nhanh chóng chạy về hướng nam tử bị thương, một lúc sau, người trẻ tuổi cũng đem người bệnh trên lưng từ từ đặt xuống. Thở nhẹ một hơi, một đường chạy về lúc này cũng đã mệt mỏi không chịu nổi.

Chỉ thấy nam tử nằm trên cánh cửa, thần sắc tái nhợt, vẻ mặt tang thương mười phần, làn da ngăm đen, khuôn mặt dài gầy,hai mắt vẫn đang nhắm chặt. Theo lý thuyết, con đang còn nhỏ như vậy thì cha hẳn còn trẻ mới phải, cũng có thể liên quan đến việc săn bắn lâu dài phơi sương phơi nắng.

Nữ tử đã muốn khóc không thành tiếng, Bànbá thấy nam tử đã ổn định, lại nhìn nữ tử bi thương đã không nói nên lời, đành phải đứng lên nói: "Đệ muội, người chết không thể sống lại, ngươi vẫn là cố nén bi thương, còn có tiểu Vũ cần phải chiếu cố, người lại làchết không minh bạch như vậy, quả thật kỳ quái . "

Nữ tử nghẹn ngào: "Đại bá, phu quân ta lúc ra ngoài vẫn khỏe, sao bây giờ lại thành thế này? Chúng ta cô nhi quả phụ biết sống thế nào a!"

  Bàn Đại bá nói tiếp: " Ai, vốn dĩ sáng nay lúc lên đường, Cổ Văn cũng đi, hai chú cháu là cùng là đông hành ". Vừa nói, Phàn bá vừa chỉ vào nam tử sau lưng. " Lại ngay lúc đó Cổ Văn hắn còn bận chẻ củi ,để không làm trễ thời gian, nên bảo phu quân ngươi lên núi trước, nào biết lại xảy ra sự tình này . "

Nguyên lai nam tử đã chết kia là thân huynh đệ với Bàn đại bá, người cóng hồi nãy chính là nhi tử của Bàn đại bá, tên là Bàn Cổ Văn. Đây là một ngôi làng nhỏ tương tự như một bộ tộc, hầu hết mang họ Bàn. Hai người đàn ông đi cùng kia cũng cùng họ, tổ tiên hẳn cũng là bàn gia lão tổ.

Nữ tử sau đó nghẹn ngào: "Phu quân hắn làm sao lại chết? Tựa hồ cũng không thấy có thương tích?" Nữ tử cũng tỏ vẻ khó hiểu.

  Bàn đại bá lại nói: "Đúng vậy, một lúc sau của Cổ văn nó đốn củi xong, cũng liền theo phương hướng Bàn Thiên Hành, nào biết đâu rằng đâu, hắn tìm không được Nhị thúc, lúc sau Cổ văn đành theo đường khác mà đi, chính là phương hướng mà trước kia Cổ Văn cũng đã có thu hoạch không nhỏ, mắt xem hôm nay không phải là lễ Báinguyệt sao, tốt xấu gì hẳn cũng kiếm được chút ít thịt thú". Bàn đại bá thở dài , tiếp tục nói: Nếu không Cổ Văn hắn đã sớm về báo với Đệ muội ngươi ”.

Cổ văn vừa nghe, cũng tiếp lời, nghiêm túc nói: "Thím, phía trước cha ta đã nói, ta cũng là đi theo hướng Bàn Thiên Hành thúc đi tìm, nhưng đi một lúc lâu cũng không gặp. hơn nữa là trên đường cũng không có vết tích để lại. Ta xem trời cũng đã không còn sớm trước nên tìm hướng đi phù hợp, đi đến nơi trước đó đã thu hoạch được rất nhiều để thử vận may. "

Cổ văn nuốt nước miếng, nói: "Nào biết ta vẫn đang đi đột nhiên trước mắt xuất hiện một con thỏ to lớn, ta chưa từng thấy con thỏ nào lớn như vậy. Ta liền nghĩ." Con thỏ như thế này, Đủ cho nhà chúng ta ăn mấy bữa rồi, liền không do dự đuổi theo. "

 " Nào biết đươc, liền trong nháy mắt ta đã không nhìn thấy tung tích con thỏ nữa, ta liền tới bên cạnh mỏm đá cẩn thận tìm, nghĩ đến có thể tìm tới một chút dấu vết để lại ,nhưng không ngờ lại thấy Thiên Hành thúc nằm đó, làm ta suýt nữa thì ngã sấp mặt, ta liền cẩn thận gọi, cũng không thấy Bàn thành thúc đáp lại. Ta liền tiến đến dò xét và phát hiện ra Bàn Thành thúc đã không còn thở ". Nói xong, Cổ Văn cũng ô ô khóc đứng lên, có thể là do là sợ hãi, bi thương, dù sao cũng là thúc thúc của hắn.

  Nữ tử lắng nghe cẩn thận, và vội vàng hỏi: "Cổ văn, ở gần đó có gì bất thường không?"

Cổ văn lắc lắc đầu: "Sau đó, ta không dám ở lại nữa, ta chỉ muốn về nhà thật nhanh, may mà nửa đường gặp được Tam bá, nếu không một mình ta cũng khó đưa Bàn thành thúc về được . " Nói xong cổ văn liền nhìn về phía nam tử phía sau, nói vậy nam tử chính là Tam thúc mà Cổ văn nói.
Bạn đang đọc Tam Tổ của Tông Xuyên Phượng Minh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lydaik95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.