Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành công lên giường với Phan Kim Liên

Phiên bản Dịch · 1190 chữ

Tây Môn Khánh im lặng giây lát rồi làm bộ thở dài. Kim Liên liếc Tây Môn Khánh tủm tỉm cười hỏi:

Quan nhân không buồn khổ, không oan ức thì tại sao lại thở dài ? Tây Môn Khánh đắm đuối nhìn Kim Liên đáp:

Tôi thở dài vì nương tử đó.

Đoạn giở hết lời ngon tiếng ngọt rót vào Kim Liên. Kim Liên im lặng ngồi nghe, đôi má đỏ bừng, tay mân mê gấu áo. Lát sau Tây Môn Khánh cởi áo ngoài đưa cho Kim Liên mà bảo:

Xin cảm phiền nương tử dể giùm tôi cái áo này lên giường kia. Kim Liên không nhận, chỉ cười mà nói nhỏ:

Sao quan nhân không làm lấy mà lại sai người khác ?

Tây Môn Khánh cười bảo:

– Nếu nương tử không chịu giúp tôi thì tôi phải làm lấy chứ sao ?

Nói xong nhoài người liệng cái áo vào giường, rồi cố ý gạt rơi đôi đũa của mình xuống đất. Khéo làm sao, đôi đũa rơi ngay cạnh chân Kim Liên. Tây Môn Khánh giả vở không biết, liệng áo xong, rót rượu mời Kim Liên rồi nhớn nhác nhìn quanh trên bàn để tìm đôi đũa của mình. Kim Liên thấy vậy tức cười bảo:

Có phải đũa của quan nhân đây không ? Vừa nói vừa chỉ ngay xuống chân mình. Tây Môn Khánh nghe vậy bèn đứng dậy, đi vòng sang phía Kim Liên rồi ngồi thụp xuống, nhưng không nhặt đũa lên, mà lại sờ vào đôi hài của Kim Liên. Kim Liên cười bảo:

Cái gì lạ vậy ? Tôi kêu lên bây giờ. Tây Môn Khánh sợ hỏng việc, vì thấy việc đã thành công tới chín phần mười, vội đứng dậy cười bảo:

Tôi thực lòng yêu mến nương tử lắm, xin nương tử thương tình mà đền đáp cho phần nào. Kim Liên ngẩng lên mỉm cười tình tứ hỏi:

Quan nhân nói vậy nghĩa là thế nào ? Tây Môn Khánh bèn cúi xuống ôm lấy Kim Liên, nàng định đẩy ra nhưng Tây Môn Khánh đã nói:

Xin nương tử thương tôi, từ hôm gặp mặt nương tử, tôi không ăn không ngủ được, lúc nào cũng chỉ mơ tưởng đến nương tử mà thôi. Kim Liên nói trong vòng tay Tây Môn Khánh.

Quan nhân đừng lừa dối tôi, chẳng qua quan nhân uống rượu rồi nói vậy mà thôi. Tây Môn Khánh kề sát tai Kim liên mà nói:

Nếu nương tử quả vô tình thì chắc tôi không sống nổi. Nói xong lại xiết mạnh vòng tay. Kim Liên khẽ nhoài người ra, ngước nhìn Tây Môn Khánh mà bảo:

Đây là nhà của Vương ma ma, vả lại bây giờ đang lúc thanh thiên bạch nhật, thế này coi sao được? Tây Môn Khánh đáp:

Hiện tại trong nhà chỉ có hai đứa mình, ma ma đâu có thể về ngay, có gì mà ngại ? Kim Liên mỉm cười không nói chỉ đưa sóng mắt đa tình đắm đuối nhìn người tình mới. Tây Môn Khánh dìu Kim Liên vào giường, rồi quay ra khép cửa phòng lại.

“Ưm”

Kim Liên thoải mái hừ nhẹ, hương thơm từ cái miệng nhỏ nhắn lan tỏa ra ngoài...

Tây Môn Khánh cũng không khách khí, nâng lấy cái cằm trơn bóng, hướng về đôi môi quyến rũ kia hôn xuống...

“Hừ” Kim Liên hừ nhẹ bên trong cổ họng, đón nhận thứ trơn tuột tiến vào khoan miệng, nút lấy cái lưỡi thơm ngào ngạt của nàng...

Chụt chụt

Tây Môn Khánh tham lam ôm chặt vòng eo mảnh khoảnh, siết chặt thân thể đầy đặn vào lòng ngực, tận tình thưởng thức hương tân ngọc dịch từ miệng giai nhân...

Đối với Phan Kim Liên, hắn vừa thương vừa tiếc...

Thương vì khéo léo, hiền thê lương mẫu của nàng, vì sắc đẹp chim sa cá lặn thành thục của nàng,..

Tiếc cho số phận bạc bẽo của nàng, lấy phải thằng gù tật bán bánh hèn hạ làm chồng...… Qua phút mây mưa, hai người đang thề non hẹn biển, trao đổi những lời ân ái keo sơn thì bỗng cửa phòng bật mở, cả hai đều kêu lên kinh ngạc. Vương bà bước vào, chỉ ngay mặt Kim Liên mà mắng:

Ái già, giỏi thật, tôi mời cô sang đây là để may quần áo cho tôi, vậy mà cô dám làm chuyện dâm dục trái luân thường đạo lý như thế này hay sao ? Rồi Võ Đại lang biết được thì làm sao tôi tránh khỏi liên lụy, chi bằng tôi tìm gặp Võ Đại lang nói trước là hơn.

Nói xong làm bộ quay ra. Kim Liên mặt đỏ bừng mặc vội yếm đỏ chạy níu áo Vương bà mà nói:

Ma ma, xin đừng vội…

Rồi cúi đầu không nói được gì nữa. Vương bà đứng lại bảo:

Nếu muốn yên thì cô phải nghe tôi đây. Từ nay, những lúc có Võ Đại ở nhà, mỗi lần Đại quan nhân đây muốn gặp thì không được trái ý. Gọi lúc nào phải sang ngay lúc đó, nếu trái lời, tôi sẽ nói hết cho Võ Đại nghe.

Kim Liên vừa hổ thẹn vừa buồn rầu, muốn nói mà không nói nên lời. Vương bà hỏi:

Thế nào ? Cô có chịu như vậy không ?

Như vậy là công việc đã thập phần hoàn hảo, không sai lời tôi nói một ly. Quan nhân hứa những gì, xin đừng thất hứa. Nếu không, tôi cũng sẽ nói hết với Võ Đại. Tây Môn Khánh đáp:

Ma ma cứ yên tâm, làm sao thất hứa được. Vương bà bảo:

Lời nói thì không lấy gì làm bằng cớ, xin cả hai người cùng để lại cho tôi một vật gì làm tin.

Tây Môn Khánh rút cây kim cài khăn ra đưa cho Vương bà. Kim Liên định cắt tay áo hoặc để lại vật gì, nhưng sợ về nhà Võ Đại thấy mất sẽ sinh nghi nên cứ do dự chưa quyết. Vương bà một mặt hối thúc, một mặt cầm kéo cắt luôn một mẩu thắt lưng yếm của Kim Liên làm yếm bung ra, hai bầu sữa trắng hồng bật ra không có gì che chắn vẫn còn vết răng của Tây Môn Khánh, sau đó vui vẻ mời cả hai mặc lại quần áo trở lại bàn tiệc. Ba người lại ăn uống như cũ, nhưng không khí đã nhạt nhẽo. Lát sau Kim Liên đứng dậy cáo từ, theo cổng sau mà về nhà. Từ đó, ngày nào Kim Liên cũng gặp gỡ Tây Môn Khánh tại nhà Vương bà, ân ái mặn nồng, keo sơn gắn bó. Nhưng người xưa đã nói “Việc tốt chỉ biết trong nhà. việc xấu tự khắc bay xa ngàn trùng”, cho nên chỉ sau đó chừng nửa tháng là hầu như cả huyện Thanh Hà dều biết chuyện Tây Môn Khánh tư tình với vợ Võ Đại lang. Chỉ riêng mình Võ Đại là vẫn không hề hay biết…

Bạn đang đọc Tân Kim Bình Mai của Dâm Tà Lão Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 198X
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 655

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.