Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vận Ca

Phiên bản Dịch · 617 chữ

Trong huyện Thanh Hà có một thiếu niên họ Kiều, lúc đó khoảng mười sáu tuổi, làm nghề đẩy xe nên còn có tên là Vận Ca, nhà chỉ còn cha già. Ngoài giờ đẩy xe, Vận Ca chỉ quanh quẩn tại mấy cao lâu tửu điếm trước huyện để mọi người sai vặt, kiếm thêm tiền. Vận Ca thường dược Tây Môn Khánh sai bảo luôn.

Một hôm Vận Ca có một giỏ tuyết lê, đang định đi tìm Tây Môn Khánh để bán thì gặp một người có tiếng là lắm chuyện, vừa cười vừa bảo:

Vận ca à, ngươi muốn tìm Tây Môn Đại quan nhân phải không ? Để ta chỉ cho. Vận Ca đáp:

Nếu vậy thì còn gì bằng, xin chú chỉ giùm. Người nhiều chuyện bảo:

Từ ngày Tây Môn quan nhân tằng tịu với vợ Võ Đại tới giờ thì ngày nào hai người cũng hẹn hò gặp gỡ nhau bên trong quán nước của mụ họ Vương. Giờ này chắc là Tây Môn quan nhân đang ở đó, ngươi cứ tới là gặp. Vận Ca cảm ơn rồi xách giỏ tới quán nước của Vương bà, thấy Vương bà đang ngồi trong nhà liền đặt giỏ tuyết lê xuống mà gọi:

Ma ma à. Vương bà nhìn ra:

Vận Ca đấy hả, ngươi tới đây làm gì vậy ? Vận Ca cười đáp:

Tôi tới tìm Đại quan nhân để kiếm ít tiền về nuôi cha già.

Ở đây làm gì có Đại quan nhân nào. Vận Ca ỡm ờ:

Thì Đại quan nhân nào cũng được. Vương bà khó chịu:

Nhưng Đại quan nhân nào thì cũng phải có họ có tên chứ. Vận Ca đáp:

Đại quan nhân này, họ có hai chữ.

Hai chữ gì ? Vận Ca cười:

Thì hai chữ “Tây Môn” chứ hai chữ gì nữa, thôi ma ma cho tôi vào gặp Đại quan nhân nhé.

Nói xong xồng xộc đi vào. Vương bà vội chạy ra nắm lại mà mắng:

Thằng khỉ này hay nhỉ, đi đâu mà cứ xồng xộc vào nhà người ta vậy ? Vận Ca đáp:

Thì tôi vào tìm Tây Môn Đại quan nhân.

Đừng có nói láo, nhà tao mà làm gì có Đại quan nhân nào. Vận Ca cười:

Sao lại ngăn cản tôi ? Ma ma kiếm cơm thì cũng phải cho tôi kiếm chút cháo chứ ? Bộ coi thường tôi sao ?

Vương bà mắng:

Thằng chết đâm kia, mày là cái gì mà tao phải…

Chẳng là cái gì hết, nhưng nếu tôi nói chuyện này với anh bán bánh thì ma ma nghĩ thế nào ?

Vương bà giận tím gan mắng:

Mày là thằng chết đâm…

– Còn bà là quân chết bầm…

Tôi làm gì mà bà đánh tôi ? Vương bà buông tay ra mắng:

Thằng giặc non chết đâm kia, mày mà nói hở gì ra thì biết tay bà…

Vận Ca đối đáp:

Mụ giặc già chết bầm kia, tôi làm gì mà mụ đánh tôi ? Vương bà với tay lấy cây gậy đánh đuổi Vận Ca chạy ra đường, lại liệng cả giỏ tuyết lê ra đường, những trái tuyết lê ngon lành giờ đây lăn lóc khắp mặt đường. Vận Ca vừa khóc vừa chửi mắng Vương bà, lại vừa lom khom chạy nhặt những trái tuyết lê. Sau đó một tay xách giỏ lê, một tay chỉ vào Vương bà mà bảo:

Mụ giặc già kia, chống mắt lên mà xem. Tôi sẽ nói chuyện nay cho Võ ca ca nghe rồi xem mụ còn ngồi đó mà ăn tiền được không ? Nói xong hầm hầm bỏ đi..

Bạn đang đọc Tân Kim Bình Mai của Dâm Tà Lão Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 198X
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 90

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.