Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bàn cách giết Võ Đại Lang

Phiên bản Dịch · 1028 chữ

Trong khi đó Võ Đại trúng thương ngã bệnh, nằm li bì năm bảy ngày, muốn uống thuốc cũng không có, miếng cháo miếng nước cũng không. Gọi vợ thì vợ không trả lời, chỉ thấy ngày ngày trang điểm đẹp đẽ ra khỏi nhà, lúc về thì mặt mũi hồng hào tươi tỉnh. Kim Liên lại cấm không cho Nghênh Nhi tới gần săn sóc cho cha. Nhiều khi Võ Đại gọi lâu quá, mệt mà ngất đi. Một hôm Võ Đại nằm trên giường réo gọi Kim Liên mà bảo:

Tất cả những chuyện mụ làm, ta đều biết rõ. Ta đích thân tới bắt thì mụ lại ngăn trở để cho tên gian phu đả thương ta đến nỗi dở sống dở chết như thế này. Bây giờ thì mụ được yên lành, tên gian phu được thỏa thích, ta có chết thì các người cũng không thèm biết tới, ta chết bởi vì ta không thể thắng các người. Nhưng Võ Tòng về đây, tính nết nó thế nào các người đã biết đó, liệu nó có để cho các người yên hay không ? Bây giờ nếu mụ có thương ta thì chịu khó săn sóc cho ta mau mạnh, lúc em ta về, ta sẽ không nói gì tới mụ cả, còn nếu mụ cứ bỏ mặc ta thì em ta về đây, ta sẽ nói hết với nó. Kim Liên nghe xong không nói gì, chỉ chạy sang to nhỏ thuật lại với Vương bà. Vương bà lại nói lại với Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh nghe xong như bị gáo nước lạnh, vò đầu bứt tai than với Kim Liên:

Khổ quá, nếu biết Võ Đô đầu, người đả hổ ở núi Cảnh Dương, là em ruột của Võ Đại thì tôi đâu quyến luyến nàng làm gì. Bây giờ thì biết tính sao đây, thật khổ quá đi mất thôi. Vương bà cười nhạt:

Lạ thật, ngài như người ngồi trong thuyền, tôi mới là người lái thuyền, tôi chưa sợ mà ngài đã cuống cả lên là thế nào ? Tây Môn Khánh bảo:

Tôi chẳng gì cũng là một trang hảo hán, vậy mà bây giờ rối trí không biết tiến lui làm sao thì kể cũng đáng hổ thẹn thật, nhưng việc đã thế này thì ma ma có cách gì cứu chúng tôi một phen. Vương bà hỏi:

Nếu hai người muốn tôi cứu thì tôi xin hỏi hai người muốn làm vợ chồng với nhau lâu hay mau.

Tây Môn Khánh hỏi lại:

Làm vợ chồng lâu hay mau là thế nào ?

Nếu muốn làm vợ chồng mau thì xa nhau từ bây giờ đi, rồi sang van xin Võ Đại. Khi Võ Tòng về, Võ Đại không nói gì là yên. Nhưng Võ Đại bảo gì thì phải nghe, sai thì phải làm. Còn nếu muốn làm vợ chồng lâu dài thì trước hết cứ tiếp tục vui vầy với nhau, không việc gì phải lo sợ cả. Tôi sẽ có diệu kế, có điều là khó nói với các người. Tây Môn Khánh nói:

Ma ma cố giúp chúng tôi, chúng tôi muốn làm vợ chồng lâu dài thôi. Ma ma nói gì chúng tôi cũng nghe.

Vương bà nói:

Ôi dào, trời sinh thì trời diệt. Cái kế này của tôi cần dùng tới một thứ mà không ai có, chỉ ngài có mà thôi.

Tây Môn Khánh bảo:

Cái gì nhà tôi có mà người khác không có ?

Bây giờ tên lùn đó đang bệnh thập tử nhất sinh, mình nhân đó mà hạ thủ là hay nhất. Muốn vậy thì tới hiệu dược phẩm của ngài mà lấy về ít bột Tỳ Sương, là chất bột cực độc, đưa cho Đại nương hòa với thuốc cho tên lùn đó uống. Uống vào thì bụng đau như thắt mà chết. Sau đó mình đem các tang vật mà hỏa thiêu trong nhà, như vậy là vô tông vô tích. Tên Võ Tòng về thì nương tử đây lựa lời mà nói. Đợi tới lúc nương tử mãn tang chồng thì ngài cưới về nhà mà sống với nhau trọn đời. Như vậy chẳng là làm vợ chồng lâu dài hay sao? Ngài thấy kế đó thế nào ?

Tây Môn Khánh đáp:

Kế đó cực hay, không còn cách nào khác nữa.

Nếu vậy thì quan nhân về đi, rồi sai người mang ngay thứ Tỳ Sương đó tới đây, già sẽ chỉ cách cho nương tử đây hạ thủ. Việc xong rồi thì nhớ đền ơn già này cho xứng đáng đấy nhé. Tây Môn Khánh cũng cười:

Cái đó là lẽ tự nhiên, không cần ma ma phải nhắc.

Nói xong đi thẳng ra tiệm dược phẩm, đem về một gói bột Tỳ Sương đưa cho Vương bà, Vương bà bảo Kim Liên:

Nương tử à, để tôi dặn nương tử cẩn thận mới được, nếu không tức là cứu hắn ta sống đấy.

Nương tử đem gói thuốc độc này về, đợi lúc hắn gọi đem thuốc đến, nương tử hãy hòa bột này vào thuốc mà cho hắn uống. Khi thuốc ngấm thì ruột đau như cắt, hắn sẽ phải lăn lộn kêu la, nương tử phải lấy một cái chăn mà trùm kín hắn lại để người ngoài đừng nghe thấy. Nương tử cũng nên cẩn thận là thứ thuốc độc này mạnh lắm, có thể làm cho mồm mũi tai ứa máu, cho nên nhớ đừng để một vết máu nào dính ra ngoài.

Sau đó, khi hắn đã chết hẳn rồi thì đã có tôi sang chỉ cách sao cho mau chóng gọn gàng. Kim Liên nói:

Ma ma nói vậy thì hay quá rồi, nhưng chỉ sợ tay chân tôi yếu đuối, không làm nổi, lỡ có gì sơ suất chăng ? Vương bà bảo:

Cái đó không khó, sẽ có tôi sang giúp mà. Tây Môn Khánh đứng dậy bảo:

Hai người phải nên thận trọng, canh năm ngày mai tôi sẽ trở lại. Nói xong ra về. Kim Liên cũng nhận gói bột Tỳ Sương mà về.

Bạn đang đọc Tân Kim Bình Mai của Dâm Tà Lão Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 198X
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.