Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Võ Đại Lang bị đầu độc chết!

Phiên bản Dịch · 967 chữ

Vào tới phòng, thấy Võ Đại nằm thiêm thiếp, hơi thở bằn bặt chẳng khác nào người đã chết rồi, bèn tới giường giả vờ khóc. Võ Đại mở mắt hỏi:

Làm sao mà khóc vậy ? Kim Liên gạt nước mắt đáp:

Tôi nhất thời nhẹ dạ làm điều sằng bậy khiến chàng bị đả thương, tôi hối hận lắm, đi hỏi khắp nơi mới tìm được thứ thuốc rất công hiệu. Tôi đã mua về để cho chàng uống đây. Võ Đại bảo:

Nếu nàng cứu sống. ta, ta sẽ bỏ qua hết. Võ Tòng về ta cũng sẽ không nói gì cả. Nàng hãy mau lấy thứ thuốc đó cho ta uống đi. Kim Liên nói:

Thứ thuốc này quý lắm, có lời dặn của thái y là chỉ được uống vào nửa đêm, uống xong phải đắp vài ba cái chăn dầy cho ra mồ hôi, hôm sau có thể dậy được rồi.

Võ Đại mừng lắm bảo:

Nếu vậy thì đêm nay nàng nhớ thức dậy vào lúc nửa đêm để cho ta uống thuốc. Kim Liên đáp:

Chàng cứ yên tâm ngủ sớm cho khỏe, tôi sẽ thức để đợi chờ giờ cho chàng uống thuốc. Lúc đó trời đã tối. Kim Liên đốt đèn trong phòng Võ Đại, rồi quay vào trong chuẩn bị mọi thứ đúng theo lời dặn của Vương bà.

Trống canh ba vừa điểm, Kim Liên đổ bột Tỳ Sương vào chén, rót thuốc nóng vào cho tan rồi bưng ra phòng Võ Đại gọi:

Chàng ơi, thuốc đây, dậy uống đi. Võ Đại bảo:

Nàng mau đem lại cho ta uống. Kim Liên một tay đỡ chồng dậy, một tay đổ thuốc vào miệng chồng. Võ Đại mới uống được một hớp thì ngừng lại nhăn mặt bảo:

Thuốc gì mà khó uống quá.

Kim Liên bảo:

– Khó uống cũng phải uống chứ, thuốc đắng dã tật mà.

Võ Đại vừa mới há miệng ra định uống thì Kim Liên đã vội đổ hết chén thuốc vào miệng. Võ Đại uống không kịp, chút nữa thì sặc Vừa uống khỏi miệng, Võ Đại đã bảo:

– Lạ thật, thuốc gì vừa uống vào đã đau bụng quá thế này ? Chết cha, đau quá…

Kim Liên không nói không rằng, lấy hai ba cái chăn dầy ra phủ lên người Võ Đại rồi cuộn tròn lại.

Võ Đại ú ớ trong chăn.

– Thôi bỏ ra đi, ngạt thở quá.

Kim Liên vừa cuộn chặt người Võ Đại lại vừa bảo:

Thái y đã dặn rồi mà, uống thuốc xong là phải đắp thật nhiều chăn cho ấm để ra mồ hôi.

Võ Đại đang muốn nói nữa thì Kim Liên sợ Võ Đại ngấm thuốc giẫy giụa la hét, bèn leo lên giường, ngồi lên mình Võ Đại mà túm thật chặt các góc chăn, không cho tuột ra. Võ Đại giẫy giụa ú ớ một hồi rồi im lìm. Kim Liên xuống giường, vén chăn vạch mặt Võ Đại ra coi thấy hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, cắn cả vào môi chảy máu, tai mũi và cả mắt đều ứa máu ròng ròng, biết là đã chết hẳn rồi, bèn chạy ra sau nhà đằng hẵng. Vương bà chờ sẵn biết là Võ Đại đã chết, vội theo cổng sau mà sang. Kim Liên đón vào nhà, Vương bà hỏi:

Xong rồi chứ ? Kim Liên đáp:

Thì xong chứ sao không xong. Có điều là tay chân tôi yếu đuối mà hồi nãy hắn dãy dụa mạnh quá.

Bây giờ thì sao đây ? Vương bà đáp:

Bây giờ thì không khó gì nữa, có tôi sang đây giúp rồi. Nói xong tiến vào phòng Võ Đại, lau sạch những vết máu, xem xét lại các dấu vết khả nghi, rồi cùng Kim Liên kéo xác Võ Đại ra sau nhà, đội mũ đi giày cho tử tế, lấy khăn phủ lên mặt cho Võ Đại rồi cả hai cùng ngồi khóc. Thật là nực cười, trong hoàn cảnh này mà hai người ngồi khóc được. Cho hay khi người đàn bà khóc thì phải phân biệt ba trường hợp. Khóc thành tiếng và có nước mắt, gọi là “khốc”. Khóc không thành tiếng mà có nước mắt, gọi là “khấp”. Còn không có nước mắt mà chỉ nghe tiếng kể lể thở than, thì chỉ là gào mà thôi. Ở đây Vương bà và Kim Liên chỉ gào cho lấy có. Cách năm hôm sau, trời chưa sáng rõ, Tây Môn Khánh đã mò tới hỏi tin tức. Vương bà thuật lại đầu đuôi, Tây Môn Khánh lấy bạc ra thưởng cho Vương bà và đề nghị mua quan tài tống táng đàng hoàng, rồi gọi Kim Liên sang bàn tính. Kim Liên nói:

Võ Đại đã chết, vậy là từ nay tôi chỉ còn biết trông cậy vào chàng mà thôi, nhưng chẳng hiểu là có nhờ cậy được lâu không.

Tây Môn Khánh bảo:

Sao lại bận tâm về chuyện đó. Kim Liên hỏi:

Rồi nay mai chàng phụ rẫy tôi thì sao ?

Tôi mà phụ rẫy nàng thì cũng như Võ Đại vậy. Vương bà bảo:

Đại quan nhân à, cứ lo việc bây giờ trước đã. Mình phải tẩm liệm cho sớm, nếu chậm trễ lỡ bị quan cho người đến khám nghiệm thi thể thì sao ? Mình có thể gọi Hà Cửu tới tẩm liệm giùm, nhưng không biết hắn có chịu làm không ? Tây Môn Khánh bảo:

Không sao, Hà Cửu thì tôi nói một tiếng là được, nó không dám trái lời tôi đâu. Vương bà bảo:

Nếu vậy thì ngài đi gọi hắn ngay đi, không nên chậm trễ.

Tây Môn Khánh đứng dậy bước ra đường…

Bạn đang đọc Tân Kim Bình Mai của Dâm Tà Lão Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 198X
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.