Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyển quân

Tiểu thuyết gốc · 2045 chữ

Trước bản tin gần quảng trường tụ tập một đám đông thổ dân, hải tặc rồi mấy tên thương gia hóng, một sĩ quan Vạn Xuân cầm loa hét lớn, đọc lại nội dung trên bản tin

“Tuyển quân. Yêu cầu trai tráng khỏe mạnh, kỹ năng chiến đấu tốt, bất kể xuất thân, ưu tiên người nói được tiếng Vạn Xuân (tiếng Việt) biết viết càng tốt. Đãi ngộ tốt, bao ăn bao ở, cấp phát quân phục, vũ khí, trả lương cao, phục vụ tối thiểu 5 năm, ra quân là công dân Vạn Xuân, tạo điều kiện có công việc tốt, cấp ruộng đất. Chiến công nhiều càng được nhiều ruộng tốt. »

« Nhanh tay đăng ký, thời hạn còn 1 tháng, hết một tháng không tuyển nữa. »

Theo từng đợt hét của sĩ quan, đám đông phía dưới lại ồ lên như không biết chán, không ít người ngo ngoe rục rịch, kể cả đám thương nhân giàu có, có của ăn của để, tham gia quân ngũ nhiều nguy hiểm nhưng mức thưởng lại quá lớn, ai không ham, công dân Vạn Xuân kia, ưu tiên về thuế má, lại có ruộng đất, công việc,….bản thân không tham gia thì còn có người thân, họ hàng kia mà, ai đó vũ dũng lại may mắn lên làm quan to, thế có phải cả họ được nhờ không, không được, phải về báo tin ngay.

Đám thổ dân kích động không kém, từ lâu chúng đã thèm thuồng vũ khí áo giáp của người Vạn Xuân rồi, tham gia quân ngũ cũng không tệ lắm, bao ăn bao ở lại có tiền, tiền chính là thứ tốt, trước kia không biết chứ giờ cảm nhận được rồi, có tiền, gì cũng mua được, mua muối, vải vóc, dao búa, xây nhà đẹp,…..quá có lợi, lúc đấy thì những em gái xinh xắn nhất trong bộ lạc cũng phải ghé mắt. Nguy hiểm có đấy nhưng cũng như đi săn đầu người thôi mà, anh đây không ngán. Tham gia thôi, nhào vô !!!

Tiếng bàn bạc huyên náo, nơi đăng ký, hết người này đến người khác đăng ký, đòi tham gia quân ngũ. Tự nguyện là tốt nhưng còn cần phải kiểm tra sức khỏe nữa, phải đạt chuẩn mới được nhận, không phải cứ muốn là vào. Quân chính quy Vạn Xuân chứ có phải đám ô hợp đâu.

Từ 3 năm trước, khi tình hình ổn định, Vạn Xuân tiến hành tuyển mộ binh lính vào các quân đoàn lê dương, lực lượng chính cho các chiến dịch quân sự bên cạnh các quân đoàn chính quy khác. Lính lê dương được tuyển mộ từ tất cả các sắc dân, thổ dân, người Thượng, Mông, Tàu, Đông Doanh….cứ tự nguyện, đạt chuẩn là có thể tham gia, sau 5 năm phục vụ sẽ trở thành công dân Vạn Xuân, được hưởng mọi quyền lợi theo quy định.

Người Việt được ưu ái hơn, nhưng nếu không biết đọc biết viết thì cũng chỉ có thể làm bình dân, không hơn và tất nhiên cũng sẽ phải tham gia nghĩa vụ quân sự bắt buộc, khác điều là phục vụ trong các quân đoàn chính quy gồm người Việt và công dân Vạn Xuân. Mục tiêu của Đại Hải là xây dựng Vạn Xuân trở thành một nhà nước quốc tịch, kiểu như La Mã vậy, cứ quốc tịch Vạn Xuân là công dân Vạn Xuân, không quan trọng nguồn gốc nhưng dĩ nhiên người Việt phải chiếm đa số trong cơ cấu dân cư, đảm bảo sự ổn định của đất nước.

Tuyển quân rầm rộ trong một tháng, các tân binh đủ mọi sắc tộc được tập hợp lại bắt đầu huấn luyện. Có 3 tháng huấn luyện tân binh đầu tiên, rèn luyện điều lệnh cơ bản cùng với học tiếng Vạn Xuân đơn giản, ngày huấn luyện, tối học tiếng và chữ thời gian này binh lính được tự chọn đội có thể theo dân tộc, bộ lạc của mình. Sau 3 tháng tất cả các đội được đánh tan ra rồi gom lại theo thành các tiểu đội, trung đội,…tiêu chuẩn bao gồm tất cả các sắc dân, tránh tình trạng chia rẽ, cát cứ. Sau đó là tiếp tục 9 tháng huấn luyện ma quỷ, các kỹ năng, đội hình chiến đấu theo tiêu chuẩn quân Vạn Xuân, việt dã, bơi lội, võ cận chiến,…..tối đến tiếp tục học tiếng Việt, văn hóa tư tưởng rồi tác chiến cơ sở. Đảm bảo sau 1 năm huấn luyện binh lính đạt tiêu chuẩn chiến đấu, cơ bản nghe hiểu và đọc viết được tiếng Việt, am hiểu chiến thuật tác chiến cơ bản. Tiếp theo sẽ căn cứ và năng lực cũng như mong muốn phân đến các binh chủng như kỵ binh, hải quân, lục quân, sơn cước, trinh sát,....tiếp tục huấn luyện thêm 6 tháng. Rồi sau đó cho nghỉ phép 1 tháng rồi bắt đầu được phân phối đến các đơn vị quân khác nhau phục dịch.

Một năm rưỡi điên cuồng huấn luyện bất kể ngày đêm đủ để mài mòn mọi dã tính, sự bất tuân trong mỗi người lính, họ trở thành những quân nhân thực thụ, thiên chức là phục tùng mệnh lệnh, chiến đấu cho lý tưởng cao nhất, bảo vệ Vạn Xuân, xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn, nơi mà ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành (chỗ này định chém nhưng hơi sợ, kiểu giải phóng nhân dân toàn thế giới  - chinh phục cả thế giới)

………………

Tái Đức Khắc bước qua cầu treo tiến về phía làng, nơi sinh sống của tộc Gấu xám, xa nhà hơn một năm nay mới trở về. Hơn một năm trước hắn lần đầu theo tộc trưởng đến thành Trúc Lâm bán thổ sản, choáng ngợp trước cảnh sắc của thế giới bên ngoài những cánh rừng, lại gặp đợt đăng ký nhập ngũ, năm đó 17 tuổi lòng tràn đầy nhiệt huyết hắn không ngần ngại tham gia, dù một câu tiếng Vạn Xuân bẻ đổi cũng không biết, may mắn được tuyển chọn, sau một tháng ở nhà cũng đến ngày tòng quân, hắn ra đi trong sự lưu luyến của mẹ, nỗi lo âu của cha, thoáng cái đã qua 1 năm, hắn được nghỉ phép về nhà, sau lần nghỉ phép này, không biết bao lâu nữa mới quay trở lại.

Vác chiếc ba lô nặng chịch, hắn bước chậm trên con đường đất quen thuộc, làng của hắn ở rất xa, rất ít giao lưu với bên ngoài, gần như không ai bên ngoài tiến đến nơi đây, sắp tới nơi rồi, còn đoạn đường nữa, phía xa đã là hàng rào bảo vệ làng.

“Đứng lại, mày là ai” Một tiếng hét lên, từ bụi cây ven đường, 4 tên thổ dân cầm cung và lao nhảy ra, bao vây hắn lại, mũi tên chĩa thẳng về phía hắn.

Tiếng mẹ đẻ a, đã bao lâu rồi chưa nghe thấy.

“Tao Tái Đức Khắc đây. Một năm rưỡi trước đi lính cho Vạn Xuân. Chúng mày quên tao rồi à Mạc Lỗ, A Khóa, Bạc Xỉ, Bá Nhị.” Tái Đức Khắc cười nói, đồng thời giơ tay cởi mũ xuống

“AHA, là mày thật, mày khác quá, bọn tao nhận không ra, tưởng người lạ định vào làng. Chà chà, cao lớn đáo để.” Mạc Lỗ tiến đến vỗ vai hắn, mấy tên thổ dân còn lại cũng thu vũ khí, cười nói vui vẻ

“Công nhận giờ mày trông khác thật, nhìn quần áo này, tóc tai này,….nếu không phải mặt mày còn hình xăm, tao cũng không dám nhận đâu.” A Khóa nói.

“Khác chứ, tao đi hơn năm rồi mà lại, gặp biết bao chuyện. Nhưng giờ tao phải về nhà đã. Cha mẹ tao chờ tao lâu lắm rồi, tối chúng mày qua nhà tao nói chuyện sau nhá.” Tái Đức Khắc cười nói.

“Ừ, về đi, cha mẹ mày mong, có gì tối bọn tao qua, giờ bọn tao vẫn đang canh gác.” Bốn tên kia đáp

“Đi đây” Tái Đức Khắc lại hăm hở bước tiếp.

Vào làng, ai cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy Tái Đức Khắc, gặp người quen cũng đến hỏi han đôi ba câu nhưng cũng không ai giữ hắn lại nói chuyện, mọi người đều biết hắn đi xa về, nhớ nhà. Làng vẫn thế, không thay đổi nhiều so với lúc hắn đi, họa chăng nhìn người trong làng khỏe khoắn hơn đôi chút, chắc do ăn no và đủ muối đây mà, nhớ trước đây, muốn đổi được muối cũng khó, thi thoảng mới có bọn người Tàu buôn bán ở bờ biển, còn đâu toàn phải đốt có tranh hoặc cạo đá, khổ vô cùng.

Đi không mấy bước đã đến nhà hắn, căn nhà sàn gỗ, nợp cỏ tranh, đông ấm hạ lạnh, mỗi tội hơi chút tối tăm và nhiều muỗi.

“Cha, mẹ, anh cả, anh hai ơi, con về rồi.” Đến dưới nhà, Tái Đức Khắc hét lớn.

Ngay lập tức cửa nhà mở ra, mẹ hắn dáng người câu lũ, làn da ngăm đen, ngạc nhiên vui mừng, đôi mắt rưng rưng nhìn hắn.

“Con ta, con ta về rồi, ta tưởng còn lâu nữa mới được gặp con.” Mẹ hắn khóc, ôm trầm lấy hắn.

“Vào nhà đi, cha và các anh đi săn, chị dâu ngoài ruộng, chập tối mới về.”

“Chào chú đi, mới đi hơn năm đã quên mặt chú rồi à» mẹ hắn nói mấy đứa nhóc thò lò mũi xanh đứng bên cạnh, tò mò nhìn hắn.

“Nhìn gì, đây là chú ba, đi lính Vạn Xuân lâu ngày mới về.” Mẹ hắn nạt mấy đứa nhóc, mấy đứa lớn hắn còn nhớ chứ thêm tên nhóc tì được ẵm thì hắn không biết thật, chắc mới sinh.

“Tái Hoa, Tái Báo, Tái Sinh lớn nhanh quá, mới hơn năm mà chú không nhận ra rồi, còn đây là mấy đứa mới sinh hả. Đến đây, chú cho kẹo, chú mang từ xa về, ngon lắm.” vừa nói Tái Đức Khắc vừa lấy ra bao hoa quả khô cùng kẹo, hắn mua ở thành Trúc Lâm, chia cho mỗi đứa một chút, phần còn lại đưa cho mẹ.

“Ăn đi, ngon lắm” hắn cổ vũ

Mấy đứa nhỏ cầm quả khô với bánh kẹo ngây người, đây chính là kẹo bánh trong truyền thuyết ư, thứ ngọt như mật ong rừng, ngon hơn cả quả mọng mà các anh chị đi học ở Trúc Lâm kể ư????? Nhét luôn vào mồm ăn thử, mắt sáng lên khi nếm được vị

“Oaaaaaa. Ngon quá. Quá ngon!!!!!!” lũ trẻ nhét vội bánh kẹo vào mồm như sợ ai tranh phần, đứa nhỏ nhất cũng ra sức mút lấy mút để

“Trông em cẩn thận, đừng cho nó ăn cả cái kẻo nghẹn, từng tí một thôi.”

“Vâng”

Tái Đức Khắc và mẹ cười nhìn lũ trẻ

“Lần sau ai cho gì phải nói xin, cảm ơn biết chưa, người Vạn Xuân đều vậy, nói đấy là lịch sự, lễ nghi, ai cũng phải biết.” Hắn nhân tiện giảng dạy

“Cha bố anh, đi ra ngoài ít lâu mà lắm trò.” Mẹ hắn vỗ nhẹ vào vai, trong mắt không giấu nổi ý cười, thằng cu ba nhà bà ngày càng trưởng thành, trững trạc, ra dáng đàn ông rồi, ắt trở thành một chiến binh mạnh mẽ.

“Hề hề, con được dạy thế mà lại.”

Tiếp đó Tái Đức Khắc vừa cười nói vừa phụ mẹ nấu cơm, chờ cha, các anh, các chị về. Trước đây hắn sẽ không bao giờ động tay vào việc bếp núc, đàn ông trong bộ tộc cũng vậy nhưng từ khi ra ngoài, việc gì cũng phải tự làm, việc gì cũng phải học nên hắn không cảm thấy có gì cả. Mặc sự can ngăn của mẹ, hắn vẫn vào giúp còn cố ý nấu mấy món tủ, món Vạn Xuân mà cả bộ lạc khéo chưa ai được thưởng thức.

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.