Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi hương

Tiểu thuyết gốc · 2182 chữ

Ở Trung Nguyên, sau khi đánh đuổi người Nguyên, diệt hết các thế lực cát cứ, lên ngôi hoàng đế, các tướng lĩnh, văn thần đi theo phò tá Chu Nguyên Chương ngày còn gian khó lần lượt bị định tội mưu phản, chu di cửu tộc……Âu cũng là cái thói nghi kị của hoàng gia. "Giảo thổ tử, tẩu cẩu phanh; cao điểu tận, lương cung tàng; địch quốc phá, mưu thần vong” - “Thỏ khôn chết, chó săn bị mổ thịt; chim bay cao chết, cung tốt vất bỏ; nước địch phá xong, mưu thần bị giết". Giống như các đời hoàng đế trước, Chu Nguyên Chương phải diệt hết thế lực công thần đang dần lớn mạnh nhằm diệt trừ hậu họa cho con cháu.

Để củng cố quyền lực cho hoàng tộc, Chu Nguyên Chương phong chức tước, giao nhiều lãnh thổ cho hoàng thân quốc thích trấn thủ. Các phiên vương không nắm quyền hành chính trên lãnh thổ của mình nhưng lại nắm giữ binh quyền, người ít thì vài ngàn, người nhiều thì chục vạn. Thời gian đầu có thể ổn định đất nước nhưng về lâu về dài sẽ sinh bất ổn, chính sách phiên vương này cũng có chút mâu thuẫn với chính sách trung ương tập quyền, dồn hết quyền lực về tay hoàng đế của ông ta.

Tháng 5 năm 1398, Chu Nguyên Chương qua đời, cháu là Chu Doãn Văn lên ngôi, cảm thấy sự tồn tại của các phiên vương ảnh hưởng lớn đến quyền lực của mình, y bắt đầu công cuộc cắt phiên hòng giảm sức mạnh của các vương. Lần lượt Chu vương, Tề vương, Hằng vương bị tước bỏ quyền vị, bị bắt đi đày, có người tự vẫn chết…Thế cục Đại Minh rung chuyển, lòng người bất an.

Lúc này, Yên Vương Chu Đệ với lãnh thổ rộng lớn nhất, quân đội hùng mạnh nhất, y không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn triều đình tiếp tục đè ép, tiêu diệt các phiên vương được nữa…vì y sớm muộn cũng sẽ trở thành mục tiêu của triều đình….Có quân đông, tướng mạnh, hậu phương Bắc Bình rộng lớn, Chu Đệ quyết làm đại một phen, cử binh mà cướp lấy ngôi cửu ngũ. Năm 1399, Tĩnh Nan chi biến chính thức mở ra, cuộc nội chiến kéo dài từ 1399 – 1402 với biết bao tổn thất về của cải, nhân mạng đối với nhà Minh…. Nhưng cũng là một đoạn thời gian tốt đẹp đối với các nước xung quanh nếu biết cách lợi dụng.

Chớp lấy thời cơ nhà Minh đại loạn, từ một đảo quốc phương Nam, hàng chục đội tàu lớn nhỏ giong buồm ra khơi, hướng đến mảnh đất màu mỡ Đại Minh. Chiến tranh đúng là thời cơ tốt để phát tài. Hai bên quân đội hỗn chiến, không rảnh lo lắng vùng đất duyên hải, lúc này buôn bán hay cướp bóc thì đều có lãi cả.

Thương cảng Thượng Hải, thuộc huyện Tùng Giang, phủ Tô Châu, khi xưa là trốn phồn hoa, bán buôn hết sức sầm uất….sau này khi Chu Nguyên Chương ra lệnh cấm hải thì có phần đìu hiu đi nhưng trong bóng tối các hoạt động buôn lậu vẫn diễn tấp nập. Chiến tranh giữa Yên vương và Hoàng đế nổ ra, nơi đây lại sôi động lạ thường, thuyền buôn từ các nước lân cận thi nhau tới, vũ khí, lương thực ùn ùn chảy vào Trung Nguyên, gốm sứ, tơ lụa, vàng bạc…. lũ lượt chảy ra.

Chạng vạng tối, một đội thuyền lạ từ từ tiến vào cảng, dễ đến cả chục thuyền, đều là phúc thuyền lớn. Đội thuyền như vậy mà không bị thủy sư chặn lại, áp tải vào kể cũng là chuyện lạ, chắc cũng lo lót hết rồi.

Thuyền cập bến, một nhóm người quần áo ngắn, tóc ngắn lập tức lên bờ, chạy trốn vào bóng đêm. Thời gian vài chén trà, họ đã quay lại, mang theo một nhóm binh lính, nhìn trang phục thì không phải lính chính quy của triều đình.

“Lên kiểm hàng đi, đảm bảo vừa ý Sở vương.” Một tên tóc ngắn nói.

Tên lính không nhiều lời, lập tức nhảy lên thuyền, xuống khoang dưới kiêm kê hàng hóa. Hắn tiện tay mở hòm gỗ bên cạnh. Dưới ánh lửa, hàng hóa trong hòm hiện ra. Cả chục thanh đao kiểu dáng nhà Minh được sắp xếp ngay ngắn, cầm lấy một thanh, tút ra khỏi vỏ, lưỡi đao sắc bén, ánh lên từng đợt sáng lạnh. Gõ gõ thân đao, uốn éo, chặt chém thử…hừm, đao tốt, không kém hàng tuyển của cấm quân.

“Chưa hết đâu, xem tiếp đi, đây mới là món chính.” Tên tóc ngắn dẫn hắn đến cuối khoang, lật tấm bạt lên, để lộ ra món đồ phía dưới.

Trời ơi, đều là hỏa khí, súng tay, đại pháo có cả. Tuy chỉ là mẫu cũ từ thời đánh Nguyên nhưng tất cả đều được sản xuất mới, đồ này ở Đại Minh hiện tại có tiền cũng chưa chắc mua được, tất cả nếu không bị triều đình nắm giữ thì cũng bị các phiên vương lớn cầm, phần đâu cho mấy thế lực nhỏ như Sở vương.

“Vừa ý chứ.” Tên áo đen cười nói, nhìn đôi mắt không dứt ra được của tên lính, hắn biết việc này thành rồi.

“Vừa ý, hết sức vừa ý. Hàng các ngươi nhiều không? Các ngươi mang đến thuốc súng chứ, nếu không số vũ khí này cũng chỉ là sắt vụn.”

“Yên tâm, thuốc súng cũng là dạng tốt nhất, nát nữa ngươi có thể đi kiểm hàng. Thứ bọn ta muốn, các ngươi có mang đến không.”

“Yên tâm, không thiếu một người. Gì chứ đám người nam man bị bắt sang cống, chủ ta vẫn rất dễ dàng có được.”

“Thế là tốt, một tay trao hàng, một tay trao tiền.”

“Được, các ngươi cho tàu xuôi dòng thêm chục dặm, nơi đó có người đợi sẵn.”

“Tốt. Giờ đi kiểm tra thuốc súng thôi.” Nói rồi, người áo đen dẫn đầu ra ngoài, mấy tên lính Minh lập tức theo sau.

Hàng hóa đều ổn, chất lượng tốt. Đội thuyền lên đường, ngược dòng chục dặm, đến một bến thuyền loại nhỏ, chỉ vừa đủ đậu 1 phúc thuyền lớn. Trên bờ, hàng trăm hàng nghìn dân phu với xe ngựa, xe trâu đã chờ sẵn.

“Dỡ hàng đi.” Tên áo đen nói, ra lệnh cho thủy thủ tránh sang một bên, để cho dân phu có thể bốc xếp hàng hóa.

Một bên khác, đám thủy thủ trang bị tận răng đang tiếp quản một nhóm người, đủ cả già trẻ, gái trai, dễ đến hàng trăm người. Tất cả họ đều là người tài nước Nam bị bắt công nạp sang Trung Quốc vào những năm Trần mạt. Không ít trong số họ đã đến tuổi gần đất xa trời, sợ là đến cuối đời cũng không thể trở về được đất mẹ. Danh y Tuệ Tĩnh thời Trần cũng là một người như vậy, ông là người tài bị bắt cống sang nhà Minh, được phong chức Đại y thiền sư, chức cao lộc hậu nhưng đến cuối đời vẫn đau đáu nỗi nhớ quê hương, trên bia một của ông còn khắc lời di nguyện trăn trối cuối đời “Ai về nước Nam cho tôi về với.”

Vũ Đại Hải đã được đọc nhiều giai thoại như vậy, cảm thấy nhân tài nước Nam không thể phục vụ cho bọn giặc Bắc, đến cuối đời không thể hồi hương như vậy được. Nhân cơ hội nhà Minh rối loạn, tranh thủ buôn bán vũ khí, đổi lấy nhân tài đất Việt, để họ có thể quay về phương Nam, tất nhiên họ sẽ phải phục vụ cho đại nghiệp của hắn, thế giới này không có bữa cơm nào miễn phí cả.

Vũ khí hắn tuồn vào ngoài đổi lấy người tài nước Việt thì còn mang về nhiều vàng bạc, tơ lụa, sách cổ, tư liệu quý hiếm của nhà Minh, rất có ích cho việc phát triển thủ công nghiệp, y học….. Ngoài ra còn bắt mối với được một số thế lực lớn nhỏ của nhà Minh, cả quan lẫn giặc. Nếu qua đợt can qua này mà chúng còn sống sót thì sẽ trở thành quân cờ tốt cho kế hoạch sai này của Đại Hải.

Đến gần sáng, hàng đã giao xong, người ngựa, tiền bạc, hàng hóa cũng chuyển hết lên thuyền, tên áo đen cầm đơn hàng mới, hẹn ngày gặp lại rồi nhanh chóng giong buồm rời đi. Đội thuyền sẽ xuất phát ngay lập tức rời đi Thượng Hải, đến một nơi vắng vẻ khác nghỉ ngơi chỉnh đốn. Dù sao đây cũng là đất Minh, xung quang vệ sở rất nhiều, không nên ở lâu, nhỡ chúng giở quẻ hay cắn trộm thì lại mất nhiều hơn được.

Gần một tháng, đội thuyền chỉ thuận gió, xuối về phương Nam, chỉ nghỉ lại ở đảo Minh Châu ít hôm chỉnh đốn rồi nhanh chóng về Tân đảo. Đến tận đây, những người được đưa về từ phương Bắc mới được phép xuống thuyền. Một tháng lênh đênh trên biển quả thực không hề dễ dàng, đặc biệt là đoàn người này còn có nhiều người già trẻ nhỏ, may trời thương không gặp gỡ gió bão nên mới có thể an toàn đến nơi.

Thuyền vào vịnh Tân đảo, tất cả mọi người đều ra boong thuyền, ngóng trông về phía đất liền. Thủy thủ thì nhớ nhà, những người được cứu thì chờ đợi một tương lai mới, ít nhất là được đặt chân lên đất liền. Du đây không phải Đại Việt nhưng ít nhất là phương Nam, và người Việt đang làm chủ, xung quanh đều là đồng bào.

“Vạn Xuân sắp tới, mọi người chuẩn bị đồ đạc sẵn sàng lên bờ thôi. Lên bờ sẽ có người đón rồi sắp xếp cho.” Thuyền trưởng nhẹ nhàng nói, đây là những nhân tài đất Việt bị trôi dạt ở phương Bắc, nay cuối cùng cũng được trở về….sớm muộn gì, nếu họ sống lâu cũng sẽ đặt chân trở lại Đại Việt thôi, hoặc ít nhất là Thuận Hóa, nơi đó vẫn là đất tướng quân cai quản.

Đội thuyền nhanh chóng đến cảng quân sự, phía dưới binh lính quân dung chỉnh tề, đứng nghiêm xếp hàng đón tiếp, còn có cả quan viên đi cùng, dẫn đầu là một thanh niên tuổi trẻ, anh tuấn, dáng người uy vũ.

Thuyền vừa cập bến, cầu tàu được bắc qua, lập tức, quân nhạc diễn tấu, một giai điệu hào hùng vang lên, những người trên thuyền hốc mắt đỏ au, không ngờ mình được đón tiếp trọng thể như thế, nhiều người phụ nữ không kìm được nước mắt. Dù không phải Đại Việt, nhưng được đồng bào đón tiếp như vậy là quá tốt rồi, tốt hơn quá nhiều so với cảnh sống bị khinh nhục nơi đất Bắc.

Từng nhóm, từng nhóm người già trẻ dắt díu nhau xuống tàu, ngơ ngác nhìn tất cả, tay chân không biết để đi đâu, có vẻ hết sức bối rối.

“Hỡi đồng bào, hoan nghênh mọi người tới Tân Đảo, Vạn Xuân. Đây tuy không phải Đại Việt nhưng đây sẽ là quê hương thứ hai, là gia viên mà mọi người mong muốn. Nơi đây còn nhiều khó khăn nhưng sẵn sàng giang rộng vòng tay đón mừng mọi người trở lại. Chúng ta ở đây, ở Tân đảo, để cùng nhau xây dựng một tương lai mới, một tương lai tất cả đều được hạnh phúc, ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành. Một tương lai mà ai cũng sẽ được đối xử công bằng, được sống, cống hiến và tôn trọng. Ở đây sẽ không ai có thể khinh nhục, tấn công, cuộc sống của mọi người dân sẽ được chúng ta dùng máu, dùng sinh mạng để bảo vệ. Vạn Xuân vạn tuế.” Đại Hải nói.

“VẠN XUÂN VẠN TUẾ!” binh lính, thủy thủ đồng thanh hét lớn. Nhưng người mới được đưa về kia giật nảy mình nhưng mặt mày bớt căng thẳng hơn, người thanh niên có vẻ như người lãnh đạo kia hứa sẽ chăm lo, bảo vệ cuộc sống của họ. Chính những người này cũng mang họ từ đất Bắc về. Mọi chuyện sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn thôi.

Quân nhạc vẫn tiếp tục diễn tấu, chào đón những người mới đến.

“Sau đây, các quan viên sẽ đưa mọi người đến nơi ở mới, đồng thời phổ biến cho mọi người quyền lợi và nghĩa vụ được hưởng. Chúc mọi người mạnh khỏe, vạn sự như ý.” Vũ Đại hải cười nói, rồi dẫn theo thân binh rời đi.

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.