Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hải chiến 3

Tiểu thuyết gốc · 2313 chữ

Mặt trời lên cao quá đỉnh đầu, trải qua 3 giờ điên cuồng chém giết, hai quân vẫn bất phân thắng bại nhưng phần thắng đang nghiêng dần về phía Vạn Xuân. Khắp mặt biển là hài cốt chiến thuyền, ván gỗ vụn, xác chết trôi hay bóng người ngụp lặn trong từng cơn sóng, cố bấu víu mảnh vỡ, la hét kêu cứu. Đâu đâu cũng thấy khói lửa. Thi thoảng, một viên đạn lạc bắn tung mặt biển, tạo thành cột nước lớn, có khi bắn trúng tên nào đen đủi đang chới với bơi, người bị bắn thành thịt nát, máu đỏ cả vùng….Quá nhiều người chết, nước biển bị nhuộm thành màu đỏ máu, ấy vậy mà không loài cá mập, thủy quái nào dám đến kiếm ăn. Thanh thế của đại pháo quá lớn, dọa chạy hết vua của biển cả.

“Bẩm đề đốc, quân địch thế tới quá hung mãnh. Có lẽ ta nên lui binh về để chỉnh đốn.” Tên phó tướng khép nép nói.

“Lui binh ngay để chúng đuổi theo cắn chết à. Ngu xuẩn!” Tên đề đốc quát, mặt mũi y đầy ngưng trọng, y cũng muốn lui lại, đánh đến bây giờ, thiệt hại không biết bao nhiêu mà kể, hỏa pháo bị tạc thang không ít, mà địch thuyền thì không leo lên được….cứ đà này, thủy sư Đại Minh bị đám man di này mài chết mất.

Nhưng lui lại thì lui đi đâu được, bảo thuyền lớn như thế này chắc chắn không chạy thoát được rồi, hủy đi thì tiếc, chẳng lẻ để rơi vào tay giặc, đến lúc đấy thì dù y có trăm mạng cũng phải chết.

“ĐÁNH! LIỀU CHẾT ĐÁNH. CÓ CHẾT CŨNG PHẢI KÉO LŨ MAN DI NÀY THEO. Ra lệnh cho thủy binh xuống chèo thuyền, thay thế lũ nô lệ yếu đuối kia, bằng mọi giá áp sát đến thuyền địch, bắt chúng tiếp ngạn mà chiến” Tên đề đốc vung tay, quyết ăn cả, ngã về không.

“RÕ!”

Thủy binh quân Minh nhanh chóng cởi bỏ giáp, lao xuống khoang thuyền, thô bạo đá văng mấy tên nô lệ kiệt sức ra, nắm lấy mái chèo mà kéo.

“Mé nó, quá nghẹn khuất, các huynh đệ kéo mạnh lên, phải lên tàu giặc, giết sạch đám man di này.”

“Hai ba, nào. Hai ba, nào. » Đám thủy binh chèo thuyền khỏe hơn hắn, chiến thuyền quân Minh chẳng mấy chốc mà tăng nhanh tốc độ, lao về phía hạm đội Vạn Xuân.

« Hừ ! Bọn Ngô này đổi tay chèo, nghĩ thế là ăn được à. Pháo binh bắn tổng lực, không cần đổi ca ngưng nghỉ, quyết không cho bọn Ngô áp sát. » Văn Hùng ra lệnh.

Ưu thế của hải quân Vạn Xuân là pháo mạnh hơn, bắn xa hơn thì dại gì để quân Minh đến gần rồi bắc cầu sang đánh. Đánh thế thì nhiệt huyết đấy, anh dũng đấy nhưng mất nhiều hơn được. Ta có pháo mạnh, ta cứ bắn, bọn bay càng nghẹn khuất, ta càng vui. HAHAHA.

« ẦM ẦM ẦM » đạn pháo bắn ra như mưa, quân Minh lại một lần nữa nhận thức sự khủng bố của hỏa khí đối phương, khổ không tả nổi. Cứ chốc chốc lại có một chiếc phúc thuyền bốc cháy, binh lính thi nhau nhảy xuống biển làm mồi cho cá, nếu không nhảy thì ở trên thuyền nướng BBQ qua xong rồi cũng làm mồi cho cá, chỉ khác nhau là thịt tươi hay thịt chín mà thôi. Ai tốt phước lắm thì may ra sống được.

Quy thuyền thì càng điên cuồng, đâm, húc, bắn phá giữa ngay trận hình thủy sư nhà Minh. Thuyền nào bị ngắm tới là y như rằng tới số, hài cốt cũng đừng mong giữ lại được, tất cả đều chìm xuống biển hết. Tên đá, đạn súng bắn như điên vào mà không hề gì, không phải tự nhiên gọi là quy thuyền, ngoài lỗ châu mai, cả thuyền không một chỗ hở, đến cả buồm cũng đã bị tháo xuống, phòng quân Minh qua đốt, phía trên mai rùa gắn đầy đinh nhọn, quân Minh muốn nhảy qua đánh phá cũng khó khăn, quả là thiết giáp hạm đương thời, quá cứng, quá trâu.

Thay thủy binh xuống chèo mà cũng không mấy ăn thua, quân Minh đâm nản, càng nhiều người có ý định rút chạy….Thực ra chúng không biết, do phải bắn liên tục không ngừng nghỉ, chiến thuyền quân Vạn Xuân cũng có những tổn thất nhất định, đại bác tạc lòng không ít, thương binh vô số, may mắn thay được quân y khiêng xuống dưới khoang cứu chữa nên không nhìn thấy…làm quân Minh cứ ngỡ đánh mấy tiếng đồng hồ mà địch nhân vẫn y nguyên, không hao binh tổn tướng như bên mình.

« Mẹ kiếp! » tên đồ đốc sắc mặt khó coi, trả vốn như thế mà không làm ăn được gì.

« Đề đốc, không ổn. Phía Nam phát hiện tiếp viện của quân địch. » Một tên hoa tiêu hốt hoảng chạy tới báo.

« Chắc chắn là địch không ? Hay là lũ Chiêm Thành đến trợ trận thiên quân ? » Đề đốc vội hỏi.

« Không phải, chắc chắn là viện quân của địch, thuyền giống y hệt, cờ lệnh cũng vậy. Chúng đang tăng tốc lao đến phía hạm đội. Đi đầu đúng là đám quy thuyền khó xơi kia. » Hoa tiêu đáp.

« Mẹ kiếp, truyền lệnh lui quân. Từ từ rút lui, không được rối loạn trận hình. » đề đốc ra lệnh rồi xoay người quay đi, hắn phải đổi qua phúc thuyền chạy cho nhanh, chứ ngồi trên bảo thuyền này, chẳng mấy chốc bị thịt. Làm thủy sư đề đốc, hắn thừa biết bảo thuyền chỉ được cái thanh thế to lớn, chứ đánh đấm không ăn thua, bị vây lại chết ngay, kiến đông còn diệt được voi nữa là.

«Chúng tướng rút khỏi bảo thuyền, lui về hội hợp với quân bộ. Lấy thêm lính từ các phúc thuyền khác, thề sống chết bảo vệ bảo thuyền, thuyền còn người còn, thuyền mất người vong. Có chết cũng phải đánh chìm thuyền. » tướng Minh lạnh lùng ra lệnh rồi mang thân tín rời đi, để mặc chúng tướng lĩnh hai mặt nhìn nhau…rồi, chúng cũng nhanh chóng rút chạy. Nhanh chân thì sống, chậm thì chết….Có câu chuyện rằng, khi nhóm người bị gấu đuổi, không cần phải chạy nhanh nhất, chạy nhanh hơn đa số người là ổn rồi…Khôn sống mống chết, chúng thừa hiểu.

« VIỆN QUÂN TỚI. TOÀN QUÂN XUẤT KÍCH. GIẾT SẠCH GIẶC NGÔ » có kính viễn vọng, Văn Hùng sớm nhìn thấy hạm đội Đông Hải xuất hiện, hắn lập tức ra lệnh toàn hạm đội tổng tấn công, bao gồm cả 2 hải đoàn dự bị. Dồn lực nhất cử diệt sạch thủy quân quân Minh.

Từ phía sau, hàng chục chiến thuyền lướt nhanh, rẽ sóng lao tới, tham gia cuộc chiến. Nhìn cảnh chiến đấu khốc liệt nơi tiền tuyến, đại đao sớm đã đói khát khó nhịn, nay quân Minh đang định rút chạy, như chó nhà tang ….lúc này không lao lên xẻo thịt thì đợi lúc nào nữa. Chiến công là đây chứ đâu. Đánh trận chắc thắng là thích nhất.

« Vây chặt phía Nam, tấn công tổng lực, để mặt tây cho giặc chạy. » đô đốc Vũ hạ lệnh. Trừ khi có ưu thế tuyệt đối, còn đâu vây địch thì nên vây ba hướng, phòng chúng chó cùng dứt dậu lại không hay, mang đến thiệt hại lớn cho quân ta. Thả mặt tây cho địch, địch còn có hy vọng sống trong chỗ chết, thế mới không chống trả kịch liệt. Huống hồ, mặt tây chính là lục địa, chúng chạy đến cuối đường sẽ phải bỏ thuyền lên bộ mà chạy thôi, hè hè.

« Nhằm thẳng mấy bảo thuyền kia, tốt nhất tóm sống được, nếu không thì cho chúng chìm lại ở biển Kỳ La này. »

« Xông lên đi, giết sạch quân Ngô ! » binh lính hò hét, va đạp vũ khỉ, trống trậm ầm ầm từng hồi, sĩ khí tận trời. Trận này quân Vạn Xuân chắc thắng !

…….

« Rút lui. Lui lại nhanh, cho thuyền lui lại, có lệnh rút lui. » tên thuyền trưởng hớt hải nói.

« Đổi hướng chèo, nhanh, không cả bọn chôn ở đây, thuyền địch sắp tới rồi. »

« Chèo mạnh lên, nhanh lên, lũ lợn dơ bẩn này. » tên đốc công vung roi, ra sức mà quật.

Đám nô lệ oằn mình trước đòn roi của đốc công, lại phải ra sức chèo, chèo mấy tiếng, tróc hết cả da tay rồi, máu nhuốm mái chèo, dẫu vậy cũng không tên nào dám ngừng. Ngừng là chết.

…………

« CẨN THẬN. MẸ. LŨ NGUUUU » trên boong tàu, tên thuyền trưởng khản giọng hét nhưng cũng không làm được gì, chiến thuyền bên cạnh ngoặt nhanh quá, sắp đâm vào thuyền hắn rồi.

« KHÔNG. KHÔNG. LŨ NGUUUU » tên thuyền trưởng khóc thét, hai bên thủy binh nhìn thấy tình cảnh này khóc không ra nước mắt.

« BÁM CHẶT VÀO, KHÔNG CHẾT HẾT » một tên lão binh kinh nghiệm phong phú hét, vừa hét, y ném bỏ cây súng trong tay, ôm chặt lấy cột buồm. Bọn lính hoảng hồn, kiếm vội chỗ nào trông có vẻ cứng rắn mà ôm, có tên ngu xuẩn, ôm lấy hỏa pháo…..hắn không biết có bao nhiêu tên bị hỏa pháo đè chết à.

« ẦM ẦM » Mũi thuyền bên cạnh quẹt ngang chiến thuyền, chặt đứt hết mái chèo, dẫu vậy vẫn không hết lực, đâm sầm vào phần đầu trên chiến thuyền, thân thuyền vỡ nát, ván gỗ có cứng bao nhiêu cũng không chịu nổi cú đâm này. Cả thuyền rung lắc, trên boong, tên vừa ôm hóa pháo bị đè bẹp dí, máu tưới ướt cả pháo, nhiều tên không nắm chặt bị hất văng cả xuống biển, nhanh chóng chìm nghỉm.

Trong khoang thuyền là một cảnh tượng khác, lực va quá mạnh, đánh gãy mái chèo….đánh gãy luôn tay chân của không biết bao nhiêu nô lệ bị xích vào cùng, cả khoang thuyền văng vẳng tiếng chửi rủa, kêu la đau đớn, máu tươi, xương cốt đứt gãy đâu đâu cũng có.

Hai thuyền va chạm, cả hai đều tổn hai, nước biển dũng mãnh lao vào, đầu tiên là khoang thuyền, rồi boong thuyền…đám thủy binh tuyệt vọng, chỉ kịp cởi giáp rồi lao xuống biển, bơi ra xa hòng tìm đường sống trong chỗ chết. Nếu chậm một chút, chúng có thể bị xoáy nước hình thành do chìm thuyền cuốn đi, đến lúc đấy thì khỏe mấy cũng không bơi lại.

Thủy quân quân Minh chính thức tan tác, tất cả thi nhau chạy trốn, cướp đường mà chạy, thuyền đâm thuyền không phải số ít. Dù có lệnh rút quân, lòng quân tan tác nhưng cũng không thiếu kẻ anh dũng, không ít chiến thuyền quân Minh trụ lại, bám trụ hạm đội Vạn Xuân…nhưng số phận của chúng là nhanh chóng bị đầy trời đạn pháo đánh chìm, vạn kiếp bất phục.

Hải quân Vạn Xuân thừa thắng xông lên, không ít thuyền giặc trước sự đe dọa của đại pháo cùng thảm trạng của đồng đội, biết chạy không thoát, ngoan ngoãn đầu hàng chờ tiếp quản….Như vậy hơi nhục tí nhưng ít ra chúng còn sống, không bị nướng BBQ hay làm mồi cho cá ngay lập tức.

Bảo thuyền to lớn như thành lùy trên mặt nước cũng không chịu nổi vây công, chiến thuyền Vạn Xuân từ xa điên cuồng nã pháo, phá nát hết thuyền lâu, cột buồm từng cái từng cái đổ sập, boong thuyền bị cày xới, thân thuyền thủng lỗ chỗ. Tiếp đó lại bị quy thuyền áp sát, vây chặt như nêm. Khôn hồn thì hàng còn có đường sống, chống trả chỉ có đường chết.

Có chiếc bảo thuyền, thủy binh quân Minh điên cuồng chống cự, đến phút cuối cùng biết chống không được, cho nổ kho thuốc súng chết cùng thuyền, làm cho cả thuyền rách nát, chẳng mấy chốc sẽ chìm nghỉm. Tuy nhiên võ dũng như thế chỉ là số ít, thuyền khác bị vây chặt, ngoan ngoãn đầu hàng, quân Vạn Xuân nhanh chóng tiếp quản được. Còn chiếc cuối cùng bị quân Vạn Xuân đánh công kiên mà chiếm được.

Phải công nhận, bảo thuyền quá lớn, pháo oanh mãi cũng không chìm, để trèo lên được boong thuyền cũng đầy khó khăn, bị quân Minh chống trả, chết không ít người. Cuối cùng quân Việt đục lỗ vào khoang thuyền, từ khoang đánh lên, lạ từ ngoài trèo lên đánh, « ngoại công, nội kích » mới hạ được.

Quân Minh chạy chạy, hàng hàng, quân Vạn Xuân đuổi theo không bỏ. Mãi đến trời tối, không thấy rõ đường, nhiều thuyền va phải đá ngầm mới dừng lại. Quân Minh va phải đá ngầm chìm thuyền càng vô số. Số ít chạy được thì mau chóng cập bờ, bỏ thuyền mà chạy, dĩ nhiên chúng cũng nổi lửa đốt thuyền, quyết không để rơi vào tay quân Vạn Xuân.

Hừ, làm như Vạn Xuân thèm mấy cái thuyền rách ấy lắm không bằng. Nay đã khác xưa, Vạn Xuân đã tự đóng thuyền xịn rồi, không cần đồ thải nhà Minh…..nếu cho bảo thuyền thì vẫn cố mà nhận lấy. Thuyền to thế, thực lòng Vạn Xuân chưa đóng được.

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.