Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại quân đã đến

Tiểu thuyết gốc · 2256 chữ

Trung tuần tháng 8, Đại Hải cuối cùng cũng ra đến Đông Kinh, khắp vùng Thanh – Nghệ - Tĩnh hay các phủ Long Hưng, Thiên Trường đều đã về tay quân Vạn Xuân cả, lãnh thổ phía Nam hoàn toàn giải phóng. Giặc Minh giờ chỉ còn co cụm ở Đông Kinh mà thôi.

Chục vạn đại quân tiến đến, hai bên dân chúng nô nức đón chào, cờ hoa rợp trời, đất Việt đã bao lâu rồi chưa có đội quân hùng mạnh như vậy, khéo chỉ có thời còn đánh Mông Nguyên may ra mà thôi, thời Dụ Tông cất quân đánh Chiêm cũng không được. Già, trẻ, gái trai rơm rớm nước mắt, miệng cười rạng rỡ, hết sức tự hào, đất Việt có đại quân hùng mạnh như vậy, giặc Minh, Vạn Tượng, Chiêm Thành làm sao cả gan đến xâm phạm được nữa chứ. Đại Việt có thể lại không hùng cường ư, vinh quang khi xưa có thể không trở lại ư.

Dân chúng rất đơn giản, ai mang cho họ cuộc sống bình yên để họ có thể tu chí làm ăn thì họ theo người đó. Trung quân ái quốc thì có đôi phần xa xôi nhưng tình yêu gia đình, quê hương thì ai cũng có, không ai muốn bị ngoại tộc thống trị, hiếp bức cả, họa chăng chỉ có lũ Việt gian làm tay sai cho giặc mà thôi.

Quân Vạn Xuân đều nhịp tiến bước, ưỡn ngực thẳng lưng, khí thế như rồng. Lúc này đây, bất kể người Việt, người Tân đảo, Minh châu hay Nữ chân, Mông Cổ….tất cả đều chung một niềm tự hào. Cả đoàn quân vừa hành quân vừa hát, mặt cười rạng rỡ, chiến thắng đang vẫy tay với họ rồi.

“TIẾN VỀ THĂNG LONG

Trùng trùng quân đi như sóng

Lớp lớp đoàn quân tiến về

Chúng ta đi nghe vui lúc quân thù đầu hàng cờ ngày nào tung bay trên phố

Trùng trùng say trong câu hát lấp lánh lưỡi gươm sáng ngời

Chúng ta đem vinh quang sức dân tộc trở về

Cả cuộc đời tươi vui về đây

Các cửa ô đón mừng đoàn quân tiến về

Như đài hoa đón mừng nở năm cánh đào

Chảy dòng sương sớm long lanh

Chúng ta ươm lại hoa sắc hương say ngày xa

Ôi phố phường Thăng Long xưa yêu dấu

Những bông hoa ngày mai đón tương lai vào tay

Những xuân đời mỉm cười vui hát lên

Khi đoàn quân tiến về là đêm tan dần

Như mùa xuân xuống cành đường nghe gió về

Thăng Long bừng tiến quân ca”

(chỉnh sửa bài Tiến về Hà Nội của nhạc sĩ Văn Cao)

Chục vạn đại quân cùng tiếng hát vang, giải phóng Thăng Long, thống nhất đất nước. Lúc này đây khắp cõi Việt sẽ quy về một mối, tự Thị Nại cho đến Quỷ Môn quan, xa đến Tân đảo, Minh Châu, xa hơn nữa đến thành Vạn Xuân nơi thảo nguyên phương Bắc, tất cả đều sẽ cắm đầy hồng kỳ, cờ sao năm cánh ngạo nghễ tung bay giữa vòm trời.

“Khí vận nước Việt trở lại rồi.” một ông lão xoa nước mắt, mỉm cười nói.

“Đúng vậy. Thời của nước Việt ta đến rồi.” đồng bạn ông lão vuốt râu cảm thán, nhìn đoàn quân đang trùng trùng nện bước, ánh mắt không dấu nổi vui mừng.

Trai tráng hai bên nhìn binh lính Vạn Xuân hùng dũng tiến bước mà nhiệt huyết sôi trào. Thân nam nhi ai không muốn kiến công lập nghiệp, ai không muốn phụng sự Tổ quốc, ai không muốn được đứng trong hàng ngũ vinh quang giải phóng dân tộc kia chứ. Lúc này đây lòng dân đã về tay Đại Hải, tông thất họ Trần, tàn dư họ Hồ muốn thay đổi cũng không được. Đất Việt này sẽ có một vua mới, một hoàng đế mới để đưa họ đi tới vinh quang, muôn đời thịnh thế.

Ngoài thành Đông Kinh, 10 vạn quân Vạn Xuân đã đến, thêm với 5 vạn quân áo đen, sắp trận chỉnh tề, sẵn sàng tiến công bất cứ lúc nào. Trống trận nổi liên hồi, tiếng quân ca vang tận 9 tầng mây. Quân Minh đứng kín tường thành, thần sắc lo sợ nhìm đám nam man bên dưới.

“Báo tướng quân, khắp các châu, lộ phía Bắc đều giải phóng. Nay chỉ còn khoảng 4 vạn quân Minh đóng giữ trong thành Đông Kinh.” Nguyễn Dạ, chỉ huy sư đoàn đặc công làm nhiệm vụ xâm nhập miền Bắc, xây dựng đội quân áo đen báo cáo.

“Tốt lắm, đại tá Nguyễn Dạ. Nhờ công của đại tá cùng anh em binh sĩ mà quân ta làm chủ được cả miền Đông Lộ, bao vây, kìm hãm quân Minh cố thủ trong thành Đông Kinh. Ngươi cũng rất tỉnh táo khi không cường công Đông Kinh, như thế là tốt nhất, tránh hao quân tổn tướng không cần thiết.

Nay đại quân quân Minh đã bị tiêu diệt, lũ giặc trong thành chắc chưa nhận được tin nên vẫn muốn cố thủ chờ viện. Báo tin cho chúng, để chúng biết đường mà làm. Nếu ngoan cố chống cự thì cường công, khi đó một tên không tha.” Đại Hải nói.

“Trả quân kỳ cho lính Minh ở Đông Kinh. Hỏi chúng lần cuối, muốn hàng hay muốn chết.”

“RÕ!” lính liên lạc lĩnh mệnh xoay ngựa chạy đi.

Hàng trăm kỵ binh Vạn Xuân từ quân trận lao ra, nhằm thẳng về phía cổng thành, một tay giữ cương, một tay kéo lê ngọn cờ. Lính Minh trên tường lấy làm lạ nhưng cũng không dám bắn tên, có thể đây là đoàn sứ giả kêu hàng, mạo muội bắn tên không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Đến lúc đấy, ai mới là người chịu trách nhiệm?

“Ầm ầm.” Từng cán, từng cán quân kỳ được vứt trước cửa thành, ngay sát hào bảo vệ, đứng trên mặt tường có thể dễ dàng nhìn thấy. Mỗi một cán quân kỳ bị ném xuống, tướng Minh trên thành mặt lại đen một phần, hàng chục, rồi hàng trăm cán quân kỳ bị ném ra. Tiếp đến lại đến mũ giáp, giáp sắt, đều là mũ của thiên trưởng hoặc tướng quân.

“Tướng quân, giáp của đại soái, phó soái, các tướng đều bị nam man ném ở đây. Quân kỳ của các cánh quân đều có cả, một cái không thiếu.” tên phó tướng bên cạnh, mặt cắt không còn một giọt máu, lẩm bẩm nói.

“Chúng ta còn chống cự nữa không? Đại quân đi tong cả rồi, không còn viện binh.” Tên khác nói, sắc mặt y không đẹp đi đâu.

Lính Minh trên thành sĩ khí đê mê, mỗi một cán cờ vút xuống như một quả búa tạ gõ thẳng vào tim chúng vậy. Ngực như thắt lại, hít thở không thông. Chúng không biết tình hình ra sao nhưng nhìn đám quân kỳ cùng khôi giáp kia cũng đoán được phần nào, đây đều là của đại quân nam chinh, không lẫn đi đâu được. Hơn hai mươi vạn đại quân còn bị làm gỏi, chúng có thể cố thủ ở tòa cô thành này đợi viện binh từ Trung Nguyên qua không? Lương thực thì ngày càng cạn dần, quân lương rất lâu rồi chưa thấy tới….

“Quân Minh trong thành nghe đây. Mộc Thạnh cùng hơn hai mươi vạn đại quân Nam tiến đã bị tiêu diệt toàn bộ. Chúng bay khôn hồn thì hãy đầu hàng, may ra còn được sống. Nếu dám chống lại, khi đại quân công thành, chó gà không tha. Nhớ cho kỹ lời của ta. Hạn cho các ngươi nửa canh giờ phải mở cửa đầu hàng. Nếu không. CHẾT!” sứ giả Vạn Xuân dưới thành hét lớn, như té như tát, đập vỡ ảo tưởng tí ti còn sót lại của quân Minh, sau đó lạnh lùng xoay ngựa rời đi, bỏ mặc đám quân kỳ, chiến giáp chất đống phía dưới.

“Hàng hay đánh đây tướng quân.” Thân binh cẩn thận dò hỏi.

“Để ta suy nghĩ! » tên tướng thủ thành mồ hôi đầy đầu nói, hàng thì chưa chắc đã sống, nhưng dám đánh thì chắc chết, bọn nam man này không phải nói chơi đâu.

“Hay bắt chúng thề, thề sẽ tha cho ta về nước. Nếu chúng thề ta sẽ mở cửa đầu hàng.” Một tên khác nói.

Chà, chúng muốn giống như Vương Thông, tuy xin hàng nhưng muốn cùng nghĩa quân Lam Sơn lập hội thề Đông Quan để yên ổn về nước ư? Quân Vạn Xuân có phải quân Lam Sơn không? Không không, Đại Hải cũng chưa chắc đã nhân nghĩa đến vậy, thả giặc về nước. Dù biết làm như vậy sẽ bớt được họa binh đao, sẽ rất nhiều binh lính không phải chết trận. Nhưng…những đồng bào đã chết, nhưng đứa con mất cha, mất mẹ, nhưng cô gái đôi mươi bị lăng nhục…ai đòi lại công bằng cho họ.

Nợ máu thì phải trả bằng máu. Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Quân Vạn Xuân sẽ không lấy mạng chúng nhưng không có nghĩa quân Minh không phải trả giá gì. Đâu có chuyện dễ dàng như vậy, đánh thua thì xin về, không có đâu.

Khi quân Minh đang bàn bạc việc cử sứ giả qua để xin quân Nam lập hội thề thì phía quân Vạn Xuân đại pháo từ từ được vận ra trước trận. Hàng trăm họng pháo đen ngòm chỉ thẳng hướng thành Thăng Long – Đông Kinh.

“HỪ, quá nửa thời gian rồi. Cho pháo binh chuẩn bị.” Vũ Đại Hải hạ lệnh.

“RÕ!” lính liên lạcc mau chóng cưỡi ngựa chạy đi

“PHÁO BINH CHUẨN BỊ!” tiếng hét hết đợt này đến đợt khác. Các pháo thủ nhanh chóng thông nòng, nạp đạn, sẵn sàng bắn bất cứ khi nào được lệnh. Ai đấy mắt đăm đăm nhìn về phía thành Đông Kinh, nơi những tên lính Minh cuối cùng còn sót lại.

“Các tướng về đơn vị. Sẵn sàng tiến công khi có lệnh.” Đại Hải nói với chúng tướng.

“RÕ!” chúng tướng lĩnh mệnh rời đi, về đơn vị, chỉnh đốn binh lính, sẵn sàng xuất kích.

Đúng lúc này, cửa thành từ từ mở ra, một toán lính Minh cưỡi ngựa chạy đến phía quân trận Vạn Xuân. Càng đến gần quân trận, mặt mũi chúng càng trắng bệch, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả lưng. Quân Nam man mạnh hơn chúng nghĩ rất nhiều lần, trang bị tinh mỹ, binh lính thiện chiến, sĩ khí tận trời. Chỉ có các đạo quân cấm vệ nơi kinh đô Bắc Kinh mới bằng được.

“Kính thưa quân vương đất Việt, khi xưa họ Hồ bất đạo, diệt họ Trần mà tự lập làm vua, Đại Minh được lời nhờ cậy từ hậu duệ họ Trần nên cất quân sang đánh, chỉ mong khôi phục lại cơ nghiệp cho tông thất họ Trần. Khốn thay, tông thất họ Trần gần như bị diệt cả nên thiên quân mới nán lại ở lâu, cốt mong tìm được người nối dõi mà lập làm vương. Nay phương Nam đã có chủ mới, họ Trần, họ Hồ đều mất cả, Minh quân mong muốn được rút về nước, hai bên quay về đất cũ, nước sông không phạm nước giếng, mối bang giao giữa hai nước sẽ vẫn mãi trường tồn. Tướng Đại Minh mong được cùng vương đất Việt cùng thề, để Minh quân an ổn về nước, tránh bị kẻ gian, tàn dư họ Hồ làm hại.”

Sứ giả quân Minh xuống ngựa, thấp thỏm mà nói. Đường đường là thiên quân thiên tướng thiên triều nay lại phải hạ mình cầu cạnh tên mọi rợ phương Nam, Nhục nhã không để đâu cho hết. Lần này mà về được tất sẽ gửi tấu lên thánh thượng, xin người tập hợp đại quân san bằng đất Việt, có thế mới thỏa được nỗi lòng này, mới bảo toàn được thiên uy của thiên triều.

“Về nói cho tướng thủ thành, hắn còn thời gian 3 nén hương để quyết xem hàng hay chết. Không cần lòng vòng thề thốt. Hàng hay chết! Thế thôi. Trở về đi.” Vũ Đại Hải vẫn ngồi nguyên trên ngựa dõng dạc mà nói, ánh mắt từ trên cao mà nhìn xuống tên sứ giả Minh đứng bên dưới, thần thái bệ vệ uy nghiêm, không thể xúc phạm.

“Xin phép được trở về trình báo.” Tên sứ Minh nhanh chóng nói rồi xoay người chạy, ở lại đây lâu, hắn sợ bị quân man giết thịt mất. Không thể trông chờ quá nhiều về đám nam man này được.

Trong chiến tranh có luật bất thành văn là hai quân giao chiến không giết sứ giả. Nhưng sứ giả phải ngoan, không làm phận ý bên đối địch, chứ không vẫn chết như thường. Lũ giặc Bắc này giết sứ giả quân Việt không ít, mà quân Việt giết sứ Bắc cũng nhiều. Điển hình là vụ sứ giả Mông Cổ buông lời xúc phạm vua Trần, bị gói bánh chưng, vứt trong ngục cho chết đói, mãi sau quân Mông đến đánh mới cứu ra được….nhưng lúc đấy cũng thân tàn ma dại rồi.

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.