Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái kết của Trịnh Hòa

Tiểu thuyết gốc · 1832 chữ

Đoàn thuyền Trịnh Hòa đậu lại tiếp tế, khắp bến cảng đâu đâu cũng là thuyền quân Minh, phải đến gần 300 chiếc, đều là thuyền lớn cả. Chiến thuyền đậu kín mặt biển. Đòi đồ tiếp tế cũng không ít, lương thực, rau dưa,…gần như vét sạch kho của thương nhân quanh vùng. Quân Minh cũng trả tiền nhưng trả tượng trưng thôi, gần như người địa phương phải cống nạp cho chúng nếu không chúng tấn công ngay, bị một đội thủy quân lớn như thế đánh bất ngờ thì mất nhiều hơn được. Các quốc gia quanh vùng dù cay lắm những vẫn phải tiếp tế cho quân Minh.

Quân Vạn Xuân đóng giữ bình chân như vại không hề có ý định tiến đánh. Đóng quân có 3000 lính, chiến thuyền cũng chẳng có bao nhiêu, lao vào đánh chỉ có lên bàn thờ mà thôi. Quân Minh vừa đến khoái mã đã đi, ngựa không dừng vó phi đến nơi hải quân đang tập kết.

Có đôi ba ý kiến cho rằng nên bỏ thuốc độc vào đồ ăn, thức uống của quân Minh nhưng đều bị phủ quyết. Mấy đồ thiết yếu này, quân Minh kiểm tra rất kỹ, không cho người Vạn Xuân có cơ hội ra tay. Nhỡ bị phát hiện thì hỏng hết truyện, quân Minh sẽ cẩn thận hơn, bất lợi cho các mưu tính về sau.

Cứ thế, quân Minh sau 3 ngày, quân Minh nạo đủ nước và lương thực, tiếp tục giong thuyền về phương Bắc, chúng sẽ không tạt vào đâu để bổ sung dự trữ nữa, đi một mạch về Nam Kinh thôi. Cùng lúc quân Minh tiếp tế thì mãi tận Kỳ La, hải quân Vạn Xuân đã vào chỗ, sẵn sàng làm gỏi đoàn thám hiểm này.

Một ngày trời xanh nắng đẹp, quân Minh đang hân hoan trên đường trở về thì từ 3 mặt xuất hiện các hạm đội lạ. Biết chuyện chẳng lành, lại có kinh nghiệm nhiều lần đánh đấm với hải tặc cùng thủy quân các nước ven bờ, quân Minh lập tức lập trận phòng thủ, pháo lên nòng, chỉ chờ hạm địch vào chỗ là bắn.

Kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, chạm vào là đánh ngay. Quân Minh dù tinh nhuệ nhưng Vạn Xuân cũng đâu có vừa, đã thế lại có lợi thế vượt trội hơn về pháo và thuyền chiến. Thuyền quân Minh thì to thật đấy, nếu đánh trên sông thì có khả năng ăn được hải quân Vạn Xuân nhưng đánh trên biển thì xin lỗi đi thôi. Số phận của đoàn thám hiểm không khá hơn cánh quân thủy của Mộc Thạnh là bao, chết chết thương thương vô số.

Cả ngày hôm đó, dân chúng kéo nhau ra ngọn núi ven biển mà xem hải chiến, pháo nổ vang trời, nước phụt lên tứ phía, rồi ánh lửa, tiếng người kêu la. Ván gỗ, xác người theo sóng trôi dạt vào, phủ kín bãi cát, máu tươi nhuộm đỏ nước biển.

Đoàn thám hiểm của Trịnh Hòa quả không phải hạng phàm phu tục tử, dù yếu thế hơn về hỏa khí nhưng vẫn điên cuồng cắn lấy hải quân Vạn Xuân, cho thuyền lao đến bất kể sống chết, tiếp ngạn mà chiến. Không ít chiến thuyền Vạn Xuân phải cận chiến với giặc, binh lính hai bên leo lên boong tàu của nhau mà sống mái.

Khắp mặt biển là ánh lửa, tiếng hô chém giết, người Minh, người Việt hết người này đến người khác ngã xuống, có càng điên cuồng, ôm nhau mà lao xuống biển quyết giết đối phương. Binh khí gãy nát thì dùng nắm tay, hàm răng mà giết địch, thú huyết sôi trào, nhân tính vặn vẹo, chỉ mong giết được đối phương dù bằng bất kỳ giá nào.

Quân Vạn Xuân giết đến đỏ mắt, quy thuyền như phát điên, cứ nhằm thuyền chiến quân Minh mà lao vào, bất kể Phúc thuyền hay lương thuyền, bất kể to nhỏ, cứ thuyền giặc là đâm, bất chấp hết cả. Bên ngoài, các thuyền chiến lớn bắn đến đỏ nòng mới chịu dừng lại, tạc thang không biết bao nhiêu mà kể, dẫu hy sinh đến đâu cũng không chịu dừng lại.

Hải chiến đánh từ sáng đến tối mới coi như kết thúc, khắp nơi khói mù, tiếng rên rỉ của thương binh hòa cùng với tiếng gió biển, chiến thuyền quân Minh vẫn âm ỉ cháy không tắt. Không một thuyền nào chịu trốn chạy dù quân Vạn Xuân mở cho một đường, quả là điên cuồng.

Giữa chiến địa đầy xác thuyền, xác người, chiếc bảo thuyền – soái hạm nguy nga của Trịnh Hòa sừng sừng đứng đấy, mình đầy thương tích. Xung quanh quy thuyền Vạn Xuân đậu kín mít, bốn phía chăng đầy dây leo. Trên boong thuyền đầy xác chết, có quân Vạn Xuân, có quân Minh. Boong thuyền bằng phảng khi nào nay thủng trăm chỗ, lao giáo cắm đầy đất, pháo lăn tứ tung, không ít pháo nòng nổ nát bét. Máy bắn tên, máy bắn đá gãy gục cả, xác công tượng ném vắt vẻo ở trên. Máu tươi ướt đẫm mặt sàn, theo ke hở tí tách chảy xuống biển.

Trên đài cao, khi xưa là nơi yêu thích của Trịnh Hòa, ngắm nhìn hạm đội khổng lồ của mình đầy tự hào. Nay y cũng đứng đó nhưng cảnh còn người mất, xung quanh đổ nát thê lương, lửa còn âm ỉ cháy, xung quanh đầu còn kẻ hầu người hạ, chỉ còn mấy tên thân vệ mình đầy thương tích. Phía dưới, xung quang đâu đâu cũng là lính Vạn Xuân, chiến đào nhuốm máu, mắt đăm đăm nhìn y.

“Kẻ đến xưng tên đi. Có chết ta cũng muốn chết một cách minh bạch.” Trịnh Hòa chống đao mà đứng, cẩm bào nhuộm đen màu khói lửa, miệng vết thương trên người máu còn đang chảy. Y suy yếu nhưng quyết không để ai đỡ.

“Đông hải chi chủ, Vạn Xuân quốc.” Chỉ huy quân Vạn Xuân lên tiếng đáp lời, tiếng nói uy nghiêm, ầm ầm như sấm động.

“Khá khen cho Đông hải chi chủ. Không ngờ Trịnh Hòa ta phải táng thân tại đây. Vạn Xuân quốc, ta nhớ rõ. Đại Minh hoàng đế nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Ta đợi các ngươi dưới âm phủ.” Trịnh Hòa không hề sợ hãi mà đứng đó cười dài, nụ cười có đôi phần thê lương.

“Các huynh đệ. Cảm tạ các ngươi đã cùng ta kề vai sát cánh, chinh phục biển lớn, chống lại kẻ địch. Nay khí số đã hết, vận mệnh chú định phải chết ở trốn này nhưng ta quyết thà chết không hàng. Mười tám năm sau lại là một trang hảo hán. Các huynh đệ. Vĩnh biệt.” Nói rồi, Trịnh Hòa vung đao qua cổ, huyết hoa tận trời. Thân hình to lớn của y ngã vật ra đất, máu tươi chảy ra đầy sàn thuyền.

“Sống là người của đô đốc, chết làm ma theo đô đốc. Mười tám năm sau lại là một trang hảo hán.” Một tên thân vệ hét lớn, y cũng vung đao lên tự kết liễu cuộc đời mình.

“Đô đốc xin đợi, hoàng tuyền có bạn.” Những tên còn lại cũng không phải hạng yếu hèn, dù biết hàng may ra còn đường sống nhưng quyết chết theo chủ, giữ chút khí tiết cuối cùng. Tất cả đều tự sát hết.

Cả đài cao là xác chết của Trịnh Hòa cùng chúng thân vệ, máu tươi giăng kín mặt đất, ướt đẫm chiến kỳ Đại Minh đổ gục. Quân Vạn Xuân thấy cảnh đó, dù là kẻ địch nhưng cũng có đôi ba phần lể phục.

“Trịnh Hòa tuy là thái giám nhưng khí tiết không tồi. Bọn thuộc hạ cũng là người trung nghĩa. Các anh em, hãy thu dọn xác chúng rồi hải táng, chúng xứng đáng được hưởng sự tôn trọng của ta. Tiếc thay Trịnh Hòa, y là người có tài nhưng y là người Hồi, mười tám năm sau y cũng không thể trở thành một trang hảo “hán” được.” Chỉ huy nói.

Không rõ từ hảo hán đây chỉ bậc đại trượng phu hay một người nam giới dân tộc Hán tốt, điều này còn nhiều tranh cãi nhưng dẫu sao, Trịnh Hòa cũng là người có tài hiếm có, thành quả của những chuyến hải chỉnh của y nếu được sử dụng một cách hợp lý thì sẽ rất có lợi cho người đi sau. Tiếc thay người Minh bỏ lỡ điều đó. Tiếc thay y cũng đối đầu với Vạn Xuân nên phải táng thân trốn này.

“Dọn dẹp chiến trường, thu dọn văn vật. Tất cả sách vở, họa đồ trên thuyền phải vận chuyển, bảo quản hết sức cẩn thận. Thứ này có lợi cho Vạn Xuân ta vô cùng. Triển khai đi.” Chỉ huy ra lệnh.

Binh lính xung quanh lĩnh mệnh, nhóm tìm kiếm cứu chữa thương binh, nhóm xuống dưới khoang thuyền lục xoát. Chiến đao, khiên chắn vẫn kè kè bên cạnh không giám lơi là, tuy đã giành chiến thắng nhưng không biết còn tên lính Minh nào sót lại muốn phục thù hay không. Mọi thứ phải hết sức cẩn thận.

“TÙ TÙ TÙUUU.” Từng hồi từng hồi kèn dài ngân vang báo tin chiến thắng. Binh lính, thủy thủ trên các chiến thuyền ở xoa vỗ tay hân hoan, ôm chầm lấy nhau mà chúc tụng. Một trận chiến khốc liệt cuối cùng cũng kết thúc, hạ đội Vạn Xuân lại lần nữa giành chiến thắng, khẳng định vị thế bá chủ trên biển của mình. Hồng kỳ trên cao căng mình tung bay trong gió.

Ăn mừng qua đi, các chiến thuyền quay ra cứu chữa thương binh, vớt người dưới biển lên. Trận chiến đã kết thúc, bất kể người Vạn Xuân hay Minh đều được cứu giúp, đây là tinh thần nhân đạo của quân Vạn Xuân. Tuy nhiên, những tên lính Minh bị thương quá nặng khó thể cứu chữa sẽ được cho một đao giải thoát, cho bớt đi đau khổ. Quân Vạn Xuân nhân đạo đấy nhưng chưa thánh mẫu đến vậy, đặc biệt trong thế giới người ăn người, cá lớn nuốt cá bé này.

Các thiên thần áo trắng tất bật làm việc, cứu chữa thương binh, an ủi những tâm hồn đang run rẩy. À, lúc này họ không mặc áo trắng, họ cũng mặc chiến bào y như binh lính bình thường vậy, khác biệt chỉ ở chỗ băng tay trắng in chữ V đỏ mà thôi. Họ đến những nơi nguy hiểm, thảm khốc nhất, cứu vớt những con người tội nghiệp, kéo họ thoát khỏi bàn tay tử thần.

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.