Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tấn công Hàng Châu

Tiểu thuyết gốc · 2016 chữ

Hàng trăm đại bác được vận chuyển đến trước trận, nòng pháo đen ngòm lạnh lùng hướng thẳng vào thành Hàng Châu, sẵn sàng đổ cơn mưa chết chóc xuống đầu đối thủ. Xa xa phía sau, bụi bay mù mịt.

“Quân giặc vẫn chưa xuất hiện hết ư” tên tướng trấn thủ mặt mũi ngưng trọng nói, chủ đám dưới thành kia đã đủ hắn chết đi sống lại rồi, thêm một đám nữa thì hắn biết phải làm sao.

“Không rõ tướng quân, thám báo vừa xuất hiện lập tức bị kỵ binh quân địch đuổi giết, không ai chạy thoát.” Tên phó tướng mồ hôi đầy đầu đáp. Y chắc chắn đám địch nhân này khó lòng mà phá được thành Hàng Châu trong thời gian ngắn…nhưng chiến trường, tên bay đạn lạc, nếu đen thì…không ai khóc cho. Đứng trên đài cao, nhìn đám quân địch tinh nhuệ trước mặt, y cũng rất áp lực a.

“BÁO!” một lính liên lạc phi ngựa đến chỗ Đại Hải.

“Báo tướng quân, kỵ binh hoàn thành nhiệm vụ. Hai vạn tráng đinh quanh vùng đã gom đủ.”

“Tốt lắm. Truyền lệnh cho tướng Lý Nam, làm đám phu dịch này chuẩn bị bao tải đất sẵn sàng chờ lệnh.”

“Đồng thời báo cho các chỉ huy để anh em binh sĩ nghỉ tại chỗ. Ăn uống nhẹ bổ sung thể lực.”

“RÕ!” lính liên lạc lĩnh mệnh, thúc ngựa rời đi.

“Pháo binh có thể bắt đầu.” Đại Hải quay sang nói cho chỉ huy pháo binh.

“RÕ!”

“TUUUU TUUUU TUUUUU” từng hồi kèn dài vang lên. Pháo thủ lập tức thông nòng, chuẩn bị thuốc phóng, đạn sắt.

“Đại đội một sẵn sàng!”

“Đại đội hai sẵn sàng!”

…….

“BẮN!” “TUÝT!” chỉ huy vừa ra lệnh, lính thông tin lập tức thổi còi, phất cờ.

“ẦM ẦM ẦM ẦM” hàng trăm khẩu pháo đồng loạt thét ra lửa, tiếng nổ ầm ầm, đinh tai nhức óc, mặt đất như muốn bị tác nứt, chiến mã xung quanh thất kinh, hý lên từng hồi nhưng không con nào nổi điên chạy cả, chiến mã Vạn Xuân đã được huấn luyện rất tốt.

Hàng trăm quả cầu sắt xé gió lao về phía thành Hàng Châu. Quân thủ thành cũng biết đến pháo súng, nghe tiếng vang lập tức nằm xuống né tránh, cầu trời khấn phật cho đạn không trúng mình…còn linh hay không thì xem ăn ở.

Chỉ thấy đạn sắt với tốc độ cao lao đến, tiếng rít làm người tê dại. Đạn đập vào mặt thành, gạch đá vỡ vụn, bay văng tứ phía, tạo thành từng mảng bụi mù. Thành lâu cao cao càng thảm hơn, mái ngói tan nát, cột nhà oằn mình chống lại oanh kích, mình đầy thương tích. Ngói nhà cùng mảnh vỡ đổ xuống ào ào như mưa, đập cả xuống người binh lính phía dưới. Mũ sắt cốp cốp từng tiếng, phải viên nào to, dù đội mũ sắt cũng u đầu, nặng hơn thì vỡ đầu chảy máu mà chết.

Quân Minh nấp sau tường, khiên che kín mít mong sao thoát nạn. Những tên nào đen đủi, bị đạn tìm đến lập tức dọn không một mảnh, chỉ để lại tay chân cụt lủn cùng máu tươi, người đã bị hất văng đi đâu không biết. Thảm thiết vô cùng.

Pháo binh Vạn Xuân như không cần tiền, cứ thế mà trút vào thành Hàng Châu. Sau loạt đạn bắn đồng loạt, chuyển sang bắn theo từng đội, đội này bắn, đội kia nghỉ ngơi, đảm bảo nòng pháo không quá nóng, tránh tạc thang. Pháo thủ cũng được nghỉ hồi sức, nạp đạn bắn pháo không phải một công việc nhẹ nhàng gì cho cam.

Ngoài mặt thành, thành lâu nơi quân Minh đóng giữ, nhà cửa trong thành cũng được quân Vạn Xuân chăm sóc đặc biệt. Một vài khẩu đội pháo điều chỉnh góc bắn riêng để đạn đi xa hơn vào mãi tận trong thành, sau đó thì thỏa sức mà bắn phá. Không có mục tiêu cụ thể, cứ bắn thôi, bắn vài viên lại đổi góc, cốt sao để phá vỡ tinh thần quân dân trong thành.

Cách làm này rất có hiệu quả, dân chúng Hàng Châu cứ nghĩ trốn trong nhà là mọi chuyện sẽ qua thôi, chuyện binh đao sẽ không lan đến nhưng không. Đạn pháo quân Vạn Xuân không có mắt, sẵn sàng thu hoạch tính mạng bất kể kẻ nào lòng có suy nghĩ may mắn, bất kể là ăn mày hay thương nhân, bình dân hay sĩ tử, gìa trẻ gái trai, đạn đến người chết. Chẳng mấy chốc mà mấy khu phố gần tường thành loạn hết lên, dân chúng đổ xô ra đường, kéo nhau trốn vào sâu trong hòng tìm kiếm sự an toàn. Cứ chốc chốc lại có một viên đạn rơi xuống, thu hoạch tính mạng của mấy người, dọa phá tinh thần càng nhiều người khiến khung cảnh càng thêm hỗn loạn.

Từ loạn Tĩnh Nan đến nay, đã 5 năm, hôm nay dân Hàng Châu mới cảm nhận được chiến tranh gần kề đến vậy. Chính ra hồi loạn Tĩnh Nan, hai quân cũng không đánh đến thành Hàng Châu, chỉ chiến đấu bên ngoài thành mà thôi. Dân Hàng Châu quá lâu chưa trải qua chiến sự rồi, số người biết mùi vị chiến tranh đã già, chết gần hết cả.

Pháo bắn liên hồi một tiếng không ngừng nghỉ, thành Hàng Châu tan hoang đổ nát. Tường thành nứt vỡ, gạch đá tứ tung, nhìn thì thảm thế thôi nhưng còn rất là vững, không dễ gì sụp được, dù sao đây cũng là một trong những trọng thành của nhà Minh, sao mà yếu được.

Thành không sụp nhưng không khá khẩm báo nhiêu, lính thủ thành, dân phu càng tử thương vô số, đâu đâu cũng thấy xác người lăn lóc, người bị thương rít gào kêu la trong vũng máu. Nhà dân gần thành sụp sụp đổ đổ, bình dân chết càng nhiều, có chết vì pháo, càng nhiều hơn là chết vì dẫm đạp, khắp nơi báo nháo như nồi cháo trộn.

“Cuối cùng giặc cũng ngừng bắn.” tên tướng thủ thành mặt xám mày tro, lúc này mới ngoi lên nói.

“Mạc tướng e rằng, chúng chuẩn bị cường công.” Tên phó tướng bi quan nói.

“Lệnh cho binh sĩ sẵn sàng chuẩn bị. Dân phu chuyển gỗ đá, dầu cháy lên mau.” Tên tướng trấn thủ ra lệnh.

Binh lính dân phu bất chấp thương vong, tất bật chuẩn bị. Xác người, người bị thương cũng được khiêng xuống dưới chờ cứu trị, chẳng mấy chốc mà mặt tường thành đã sạch bong, chỉ còn lại những u đá, bó tên. Các thiết bị chiến tranh như giường nỏ, thủ pháo cũng được bổ sung thay thế….Tuy vậy số lượng giảm đi đáng kể, thành Hàng Châu không có đủ trữ hàng, số lắp đặt trên mặt thành khi trước bị quân Vạn Xuân bắn hỏng cả rồi.

“Cho tráng đinh người Hán xông lên lấp hào, kẻ nào trốn chạy giết không tha.” Đại Hải lạnh lùng ra lệnh.

“Rõ!”

“TÙNG TÙNG TÙNG” trống trận nổi lên từng hồi rộn rã, lực sĩ huy tay như mưa, không khí từng chút từng chút đẩy lên cao sau mỗi hồi trống.

“GIẾT!”

“GIẾTTTTT” Vạn quân cùng hô, âm vang chín tầng trời, sát khí ngút ngàn. Binh lính dân chúng trong thành Hàng Châu tái mặt, quân địch tiến công rồi.

Chỉ thấy trận hình quân Vạn Xuân rẽ sang hai hướng, để lộ một lối đi rộng lớn. Từ sau trận, hàng ngàn tráng đinh người Hán xuất hiện, mỗi người vác một bao tải đất, không quá to, vừa đủ khiêng lên mà vẫn có thể chạy như bay.

“Xông lên lấp hào, nhanh thì sống, tên nào trốn chạy thì chết.”

“Bất kỳ tên nào chạy trốn, sau khi bị bắt lại, cả họ sẽ bị đồ sát.” Phiên dịch viên cưỡi ngựa đi qua đám tráng đinh, bắc loa hét lớn. Mỗi lời như dao sắc, cứa vào lòng đám tráng đinh đang đợi.

Dân chúng thời loạn bất kể Hán, Việt, Mông, Chiêm,…đều là những kẻ đáng thương mà thôi. Nếu có thể Đại Hải cũng không muốn làm khó họ….nhưng đây là chiến tranh, người chết ta sống. Hắn không thể thánh mẫu vì họ mà hy sinh tính mạng binh lính được. Mỗi một sinh mạng Vạn Xuân đều rất quý giá, không thể tiêu sài phung phí được. Bởi vậy, dù có tàn ác cũng chỉ có thể xin lỗi. Còn thanh danh của hắn sau này ra sao thì hãy để con cháu đời sau đánh giá. Hắn cốt sao không thẹn với lòng, không thẹn với dân tộc là được.

“Xông lên đi người Hán, lấp được hào các ngươi sẽ được tự do.” Phiên dịch viên gào thét, thúc dục tráng đinh xông lên.

“ẦM ẦM ẦM” hàng ngàn tráng đinh dù không muồn, rất không muốn nhưng vẫn phải điên cuồng khiêng bao tải mà chạy về phía thành Hàng Châu. Nếu họ trái lệnh chắc chắn sẽ chết, có khi sẽ còn hại chết cả nhà, cả họ. Quân kỵ Vạn Xuân lúc truy bắt để gom đủ 2 vạn tráng đinh cũng không hiền lành gì cho cam, chết dưới đao của họ cũng đến vạn người. Đám tráng đinh bị bắt này khi đó không dám phản kháng thì nay càng không.

Khoảng cách chưa đầy 1km, nói xa thì không xa mà gần cũng chẳng, đi bộ cũng hết đôi chục phút mà thôi, chạy nhanh thì càng ngắn. Đám tráng đinh này đều là nông dân quanh vùng, vác một bao tải đất chạy quãng đường ngắn như vậy đối với họ đơn giản như một bữa sáng thôi mà. Chẳng mấy chốc họ đã đến gần con hào chiến bao quanh thành Hàng Châu.

“Tướng quân, phải làm sao đây? Đều là dân ta cả. » tên phó tướng mặt mũi khó coi, quay qua hỏi. Binh lính xung quanh gài tên lên cung nhưng cũng chưa dám bắn…những người phía dưới…rất có thể có thân nhân của họ.

“Bắn đi, nếu hào bị lấp chúng ta cũng xong rồi.” Tướng trấn thủ lạnh lùng ra lệnh, lúc này không phải lúc để mềm yếu. Địch dùng dương mưu, hắn bắn không được, không bắn cũng không được. Thôi thì cứ bắn, may ra bảo toàn tính mạng, nhất tướng công thành vạn cốt khô, làm tướng soái thì sao có thể không có hy sinh gì cơ chứ.

“BẮN!” binh lính trên thành vạn phần không muốn nhưng vẫn buông dây cung, tên lao tua tủa, che kín cả bầu trời, ập xuống đầu đám tráng đinh không một manh giáp.

Binh lính trang bị tinh mỹ gặp mưa tên còn nao núng chứ nói chi đến bọn tráng đinh họp vội, mưa tên vừa đến tử thương vô số, khắp đồng đều là người chết, người bị thương, tiếng kêu la hết đợt này đến đợt khác. Nhiều tên nhát gan, vứt ngay bao đất xuống mà chạy về nhưng đón chào chúng là những ngọn giáo, lưỡi đao vô tình của quân Vạn Xuân. Những con người đánh thương, muốn tiến không được, muốn lùi cũng không xong.

‘Cho pháo binh dọn dẹp mặt thành, yểm trợ đám tráng đinh lấp hào. »

« RÕ ! »

« ẦM ẦM ẦM » pháo binh Vạn Xuân sau thời gian dài nghỉ lại sức lại tiếp tục khạc ra lửa. Sự bất hạnh – cái chết lại lần nữa ập xuống đầu quân Minh trên thành. Lúc này chúng không dám trốn nữa, vẫn phải cắn răng đứng đó chống lại mưa đạn để thủ, để bắn tên súng ngăn đám tráng đinh đang cố lấp hào kia, bởi vậy thương vong vô số.

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.