Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lớp Học

Phiên bản Dịch · 1550 chữ

Chương 10: Lớp Học

👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹

---

- Không sao! Hắn không dám...

Lời còn chưa dứt, Alan đột nhiên nhào tới. Bắt cánh tay của Mập rồi dùng sức kéo mạnh gần như bẻ gãy, khiến Mập không ngừng kêu gào thất thanh, Alan lúc này mới lạnh lùng nói:

- Ta không biết cắn người. Ta chỉ biết giết người!

- Buông tay! Buông tay!

Tên hộ vệ dùng báng súng luồn vào trong lồng sắt liên tục đánh vào Alan, lúc này mới tách Mập ra được.

Mập lúc này một mực gào thét.

- Ta muốn giết hắn!

Nhưng lại vô lực, tùy ý bị hai tên hộ vệ mang vào trong tòa nhà chính.

Một lúc sau, Mập vô cùng tức giận, cầm một cây côn cao su hướng lều dành cho gia đinh chạy đến.

Ngày này Alan không có đồ ăn, thay vào đó là không ngừng bị đánh đập.

Một tuần sau khi bị đưa vào trang viên, lúc này đã là giữa trưa, ánh nắng lúc này đã vô cùng gay gắt. Mập đã nhận được thông báo, từ sớm đã chống chọi ánh nắng gay gắt ở cửa lớn chờ đợi.

Lúc này có một chiếc xe tiến đến, có mấy người bước xuống từ trên xe, trong đó một người mập mạp được Mập mời riêng vào trong nhà, còn lại là hai người mặc đồng phục rằn ri, mang theo mũ bảo vệ tác chiến, trên lưng mang theo súng trường tự động, hiển nhiên là binh sĩ.

Trên trang phục của binh sĩ thống nhất thêu một biểu tượng, là một cái hình chữ thập được tạo thành bởi súng hoả mai cùng trường kiếm giao nhau, ở giữa chính là một hình vẽ Kiêu Lang màu đen.

Đây chính là biểu tượng của khu đồn trú mặt đất số 13 Kiêu Lang, cho thấy những người này đều xuất thân từ quân đội chính quy.

Cũng không lâu lắm, Mập cùng tên mập mạp kia đi ra. Mập hướng Alan chỉ đến, tên mập mạp cũng phát ra một tiếng cười, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó hướng hai tên lính ra lệnh:

- Hắn chính là Mập, mang hắn đi. Đúng rồi! Nhớ kỹ cho hắn một cái số hiệu.

Sau đó tên mập lại hướng Mập nói:

- Ngài yên tâm đi, những vị đại nhân kia chỉ nhìn số hiệu, bọn họ sẽ không cẩn thận thăm dò lai lịch tiểu quỷ này.

- Vô cùng cảm ơn ngài!

Mập vui vẻ nói.

Đứng bên cạnh hắn Mập một tay băng bó thạch cao hướng Alan giơ ngón giữa lên.

Alan lạnh lùng nhìn hai binh sĩ tráng kiện đang tiến đến, một người trong số họ từ bên hông lấy ra một cây súng lục kỳ lạ sau đó lại nói với Alan:

- Nếu ngươi muốn tốt, hãy ngoan ngoãn hợp tác một chút, tốt nhất là đừng nên động đậy.

Tên này đưa tay bắt lấy cánh tay của Alan, đột nhiên hắn mãnh liệt hướng cổ họng của đối phương chụp tới.

Nhưng hắn vừa di chuyển, đột nhiên bị ném trên mặt đất. Hắn không mất đi ý thức, nhìn về tên binh sĩ còn lại, trên tay người này đang cầm một cái dùi cui điện. Hắn hướng tên đồng bọn cười nói:

- Tên tiểu quỷ này thật sự quá hoang dã.

- Có lẽ nó sẽ có cơ hội sống sót.

Nói xong tên binh sĩ đè cánh tay Alan lại, dùng nòng súng kỳ lạ kia đặt lên tay hắn bắn một phát.

Thân súng run nhẹ, Alan chỉ cảm thấy cánh tay tê rần. Chờ binh sĩ lấy nòng súng ra trên tay hắn đã thêm một cái số hiệu: 666

Ngày này, Alan rời đi trang viên. Hắn bị binh sĩ lôi ra khỏi lồng sắt, ném lên xe áp tải. Bị hai tên binh sĩ tráng kiện được trang bị đầy đủ vũ khí trông coi, Alan không dám làm ra bất kỳ hành động gì gây hiểu lầm.

Thông qua cửa sổ của xe áp tải, hắn thấy chiếc xe rời đi trang viên, trải qua một cái hẻm núi, xuyên qua một khu rừng nguyên thủy rậm rạp, ba ngày sau đó xe đi vào một doanh trại quân đội dưới một chân núi.

Lúc này hắn bị mấy tên binh sĩ lôi xuống khỏi xe áp tải, người đàn ông đóng số hiệu cho hắn mỉm cười nói:

- Chào mừng đến Địa Ngục!

Alan bất đắc dĩ bị hai tên binh sĩ mang theo súng trường áp giải về phía quân doanh, lúc này cổng doanh trại đang đậu lấy rất nhiều xe áp tải.

Sau khi tiến vào cổng doanh trại, hắn trông thấy một quảng trường đơn sơ nhưng vô cùng rộng rải.

Quảng trường là một bải đất trống không trải qua bất kỳ tu chỉnh gì, ở đây hình như vừa trải qua một trận mưa nên có vẻ vô cùng ẩm ướt, một bước chân đặt xuống liền lưu lại một dấu chân trên mặt đất. Trên quảng trường, mười mấy binh sĩ xếp thành một hàng, súng trường vác ngang, họng súng hướng về một đám thiếu niên có cả nam lẫn nữ không chênh lệch với Alan là mấy.

Hai tên binh sĩ ném Alan vào phía đám thiếu niên này, sau đó liền cầm một xấp văn kiện giao cho một sĩ quan. Tên sĩ quan này là một người cao gần đến hai mét, làn da rám nắng hiện lên màu đồng cổ.

Mũ nồi đội lệch, khuôn mặt mang theo một nụ cười độc ác. Trên gương mặt có một vết sẹo chữ X dữ tợn nhìn phát khiếp, sĩ quan này có thân thể to lớn mạnh mẽ tựa một đầu bạo viên màu xám, quân hàm chính là một thiếu úy.

Hắn nhanh chân sải bước về phía trước, nhìn hàng trăm khuôn mặt thiếu niên đang nơm nớp sợ hãi nói:

- Hoan nghênh các ngươi, những tiểu tử. Ta là thiếu úy La Ân, ở chổ này ta liền là thượng đế của các ngươi. Ta muốn các ngươi là gì thì các ngươi phải làm cái đó, dù là bắt các ngươi ăn cứt cũng phải ăn... Không thể không nói các ngươi là những tên tiểu tử may mắn được Hệ thống ngẫu nhiên lựa chọn đến, có cơ hội đại biểu cho Khu 13 tham gia khóa trò chơi sinh tồn mới. Đồng thời cũng phải nói các ngươi cũng thật bất hạnh, bởi vì sau nữa năm tham gia huấn luyện chỉ có một người có thể bước ra khỏi cửa doanh trại

- Những tên tiểu tử các ngươi trước kia có lẽ thường phàn nàn cuộc đời mình giống như là Địa Ngục nơi Trần Gian. Nhưng ta có thể khẳng định cuộc sống trước kia của các ngươi không khác nào là mật ngọt nơi Thiên Đường. Mà bây giờ đây cuộc sống của các ngươi mới chính thức bước vào Địa Ngục.

Những lời nói cuối cùng này của thiếu úy La Ân chẳng khác nào thanh âm của tiếng sấm giữa mùa hè khiến những thiếu niên nơi đây không khỏi choáng váng.

Sắc mặt Alan cũng vô cùng khó coi, hắn không bị giọng nói của tên thiếu úy tráng kiện này dọa sợ. Thật ra việc làm cho hắn kinh tâm động phách là lúc tên thiếu úy này hét to thì trên thân hắn lộ ra một luồng ánh sáng.

Đó là ánh sáng Nguyên lực, khác hẳn với Bạch Phương là cô lãnh ngân huy*, còn trên người tên thiếu úy có một màu đỏ nhạt, lộ ra một cổ vị đạo cương liệt kiêu ngạo.

*màu bạc

Ngoài tên thiếu úy ra, Alan còn phát hiện trên người những bọn huấn luyện viên khác cũng xuất hiện ánh sáng mờ mịt. Chỉ là ánh sáng trên người những kẻ này ảm đạm hơn nhiều so với thiếu uý. Tuy rằng chỉ le lói một chút nhưng Alan cũng biết hắn không thể trêu chọc họ được, ít nhất là hiện tại.

Hắn quyết định tuân thủ mệnh lệnh của thiếu úy một cách nghiêm chỉnh, những người như vậy muốn giết hắn rất đơn giản, so với việc bóp chết một con kiến cũng hả khác nhau là mấy, bọn hắn cũng không phải dễ trêu chọc như những thủ hạ của An Địch. Hắn muốn sống sót, chỉ có sống sót thì hắn mới có thể đi tìm An Địch tính toán sổ sách.

Mà cái này cũng là nguyện vọng của mẫu thân hắn.

Theo hiệu lệnh của thiếu úy, những binh sĩ dùng bột phấn màu vàng vây cả đám thiếu niên thành một vòng tròn. Cùng lúc đó thiếu úy La Ân lại tiếp tục nói:

- Kế tiếp ta có một khảo hạch vô cùng đơn giản. Tin tưởng ta đi, đây là một khảo hạch vô cùng đơn giản.

--------

Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 12539607

Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%

🧡🧡🧡🧡

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 483

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.