Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trại Huấn Luyện

Phiên bản Dịch · 1504 chữ

Chương 9: Trại Huấn Luyện

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Hắn thét lên một tiếng, không biết khí lực từ đâu để cho hắn ngẩng đầu lên. Vẻ mặt Bố Luân lộ vẻ kinh ngạc, chửi nhỏ một tiếng, lại dùng sức giẫm Alan trở về.

Lại một lần nữa nặng nề rơi vào trong bùn đất, Alan chỉ còn lại một con mắt có thể nhìn thấy ngoại giới. Ánh mắt vừa vặn thấy được hai mắt của Bạch Phương, đầu của nó bị cắt xuống, một đôi mắt màu xanh thẳm an tĩnh nhìn Alan.

Giống như buổi tối năm năm trước, Lan Ny nhìn hắn một lần cuối cùng. Một cái nhìn thoáng qua nhưng bên trong lại chứa quá nhiều cảm xúc, nhiều đến nỗi không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả ra được.

Alan nhìn thẳng Bạch Phương như muốn khắc thật sâu ánh mắt của nó vào linh hồn.

Đau thương thật lớn bao phủ lấy hắn.

Nhưng hắn không có nước mắt.

Năm năm trước hắn đã mất đi Lan Ny.

Năm năm sau hắn lại mất đi Bạch Phương.

Hiện tại hắn chỉ còn lại một mình. Thế giới vẫn vô cùng tàn khốc.

………

- Cái gì? Ngươi muốn 5.000 đồng. Sao ngươi không đi cướp luôn đi! Đây chẳng qua chỉ là một tiểu quỷ, ngươi cho rằng đây là một chiếc chiến xa sao?

Sau cơn choáng váng, một giọng nói khàn khàn nhưng đầy giận dữ vang lên. Alan khẽ mở mắt, hắn phát hiện chính mình lúc này đang ở một vùng ngoại ô hoang dã.

Cách chỗ hắn không xa là một chiếc ô tô màu đen đang đậu bên đống lửa.

Cạnh đấy có một người đàn ông khoác trên mình một chiếc áo choàng lông thú, bộ dáng như một quý ông giàu có đang tức giận gào thét với Hắc Quả Phụ – An Địch.

Dưới ánh lửa, Alan thậm chí còn thấy trong miệng hắn không ngừng bắn nước bọt.

Sau lưng kẻ này là hai tên áo đen đeo trên lưng một khẩu súng tiểu liên, bộ dáng xem ra là hộ vệ.

Thân thể Alan khẽ cử động, bỗng một cơn đau buốt từ khắp các bộ vị trên thân thể truyền đến.

Khuôn mặt nhăn nhúm cùng tái nhợt nhưng hắn vẫn một mực chịu đựng cơn đau, dù một tiếng rên khẽ cũng không có phát ra. Tình huống của hắn không tốt lắm, từ lúc Bạch Phương bị giết thì như một kẻ si ngốc.

Thời gian đó hắn ở trong trạng thái vừa mê man vừa thanh tỉnh, phần lớn thời gian là mê man, lúc tỉnh táo vô cùng ít ỏi.

Hắn lúc này đang bị nhốt trong một lồng sắt rất chắc chắn. Chí ít, dựa vào sức một thiếu niên mà nói là không cách nào bẻ cong những thanh trụ sắt dày 3cm trước mắt, đặc biệt là khi thanh chủy thủ Ác Ma Lễ Tán đã bị An Địch tịch thu.

- Ngài Mập! Xin hãy bình tĩnh một chút! An Địch dùng vẻ mặt tươi cười đưa ngón tay chỉ về Alan giải thích:

- Ngài nói không sai, hắn đúng là một tên tiểu quỷ. Nhưng lại phù hợp tất cả yêu cầu của ngài. Hắn là một kẻ không có thân phận, quan trọng nhất là vô cùng khỏe mạnh, tuổi tác cùng ngoại hình không có khác con trai của ngài là mấy. Ta dám đánh cá với ngài trong vòng một tuần tuyệt đối không tìm thấy ứng cử viên nào thích hợp hơn hắn.

- Cho nên ngài thấy đấy, 5.000 đồng thật ra không quá đắt. Nếu như ngài cảm thấy tính mạng con trai của ngài không đáng giá số tiền đó!... Vậy thì coi như bỏ đi!...

An Địch khẽ nhếch lên một nụ cười nói.

Mập hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói:

- Ngươi đúng là quỷ hút máu. Nếu không phải kỳ hạn sắp đến thì ngươi mơ tưởng có được cuộc làm ăn này. Hiện tại ta mang người đi trước, ba ngày sau cho người đến công ty của ta để lấy tiền. Tên khốn!

Hắn đẩy mạnh An Địch tiến về phía lồng sắt, sau đó lấy ra một cái khăn tay che mũi, tức giận quay lại nói:

- Chết tiệt, hai tên đần các ngươi còn không mau mang hắn lên xe. Chẳng lẽ muốn ta tự mình động thủ sao?

Hai tên hộ vệ lúc này vội vàng chạy đến, hợp sức nâng lồng sắt cùng Alan lên, đi về phía một chiếc xe Jeep.

Bên trong lồng sắt, Alan nhìn về phía An Địch, tên này đang mỉm cười vẫy tay tạm biệt với hắn

- Hey!

Alan gào lên về phía hắn.

An Địch cũng nhún vai cười nói:

- Thế nào! Không nỡ xa ta sao? Bạch Mao tiểu tử, tuy ta cũng có chút thích ngươi, bất quá lúc này ngươi đã là đồ vật của ngài Mập ...!

Alan ánh mắt rơi vào cây chủy thủ trên tay An Địch nói:

- Thay ta bảo quản nó cho tốt. Bởi ta sẽ quay trở về để lấy nó, đến lúc đó ta sẽ dùng chính nó để cắt cổ của ngươi.

Trong lòng An Địch sinh ra một cảm giác khó tả, đôi mắt màu đỏ tươi của Alan như một cây kim nhọn đâm vào hắn. Nhưng mọi thứ chỉ là thoáng qua mà thôi, hắn cũng không để trong lòng quay lại nhìn về phía hai tên đồng bọn, cười ha ha một tiếng nói:

- Ta sẽ chờ ngươi. Nếu như ngươi có thể từ chổ kia trở về, từ trong địa ngục bò trở lại.

Cuối cùng lồng sắt cùng Alan bị ném lên trên xe Jeep. Sau khi trải qua một quảng đường đầy lắc lư, hắn bị đưa đến một trang viên dã ngoại.

Trang viên rất lớn nhưng nhà cửa lại vô cùng thưa thớt. Bao gồm tòa nhà chính gắn liền với mấy dãy phòng, một cái giếng nước, bên cạnh là một dãy lều dành cho gia đinh sinh sống.

Alan bị ném tới một cái lều dành cho gia đinh, trong đó chất đầy than đá và củi.

Lúc này chính là nửa đêm, trời bắt đầu mưa. Nước mưa dọc theo địa thế tràn tới biến mặt đất dưới lồng sắt của Alan thành một bãi bùn.

Nước bùn ngập đến chân, hơi lạnh trong nước dọc theo gót chân thấm vào cơ thể hắn. Chiếc lồng sắt cao chỉ có 70cm, việc này khiến Alan không cách nào đứng thẳng người, hắn chỉ có thể ở ngồi trong nước bùn chịu đựng một đêm.

Đến trưa ngày hôm sau, hộ vệ bưng đến cho hắn một cái thố trong đó lưu lại một chút cơm nguội cùng đồ ăn thừa. Đây là thức ăn dành cho Alan trong một ngày, thậm chí nó còn không bằng khẩu phần ăn cho mấy con chó trong nhà Mập.

Alan không quan tâm đến những điều này, hắn thậm chí còn không thèm nói một lời đã xử lý tất cả đồ ăn sạch sẽ. Tên hộ vệ lúc đầu đưa cơm nhìn hắn với một ánh mắt vô cùng khinh bỉ, nhưng khi hắn quay lại thấy trong thố đến giọt nước cặn cũng không còn, sắc mặt hắn có chút mất tự nhiên.

Hai ngày sau, trang viên có một cỗ xe con tiến vào. Một thiếu niên từ trên ô tô bước xuống, tuổi tác người này cũng bằng với Alan, có khác là thiếu niên này mập mạp trắng trẻo, trên thận mặc một bộ vest cắt may vô cùng tỷ mỹ. Hắn không thèm để ý hai tên hộ vệ can ngăn mà chạy về phía lều dành cho gia đinh, nhìn Alan cười nói:

- Đây chính là tên tiểu tạp chủng thay thế ta? Bộ dáng chẳng giống chút nào.

- Cậu chủ Mập, tướng mạo không quan trọng, chỉ cần tuổi tác tương ứng là được. Còn lại ông chủ Mập đã lo liệu.

Một tên hộ vệ vội vàng giải thích.

Thiếu niên tên Mập ngồi xuống, làm một bộ mặt quỷ ghé sát lồng sắt:

- Tiểu tạp chủng ngươi sẽ phải chết. Bất quá ngươi có thể đến chổ đó thay thế ta, cũng coi như đó là vinh hạnh.

Hắn lại hỏi một hộ vệ:

- Ta nghe nói hắn là lang hài?

- Đúng vậy, Đoàn trưởng “Hắc Quả Phụ” An Địch từng nói hắn là do Tuyết Lang nuôi lớn.

- Thật thú vị! Uy! Ngươi sẽ cắn người sao?

Mập đưa tay vào trong lồng sắt khoa tay mấy lần.

Tên hộ vệ thấy vậy vội can ngăn:

- Cậu chủ, đừng làm như vậy!...

- Không sao! Hắn không dám...

--------

Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 12539607

Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%

🧡🧡🧡🧡

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 478

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.