Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cha

Phiên bản Dịch · 1520 chữ

Chương 101: Cha

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Alan kinh ngạc nhìn cô gái, thiếu nữ này ăn nói sắc bén, thậm chí có đôi phần ác độc. Hơn nữa khi đề cập đến giới quý tộc không ngần ngại lôi cả mình vào nói, một cô gái như vậy thực sự rất hiếm gặp.

Tuy nhiên, vẫn không thể phủ nhận cô ấy nhận xét rất trung thực, Alan gật đầu tiếp lời:

- Ông nội cũng nói lúc mời ta quay về nhà phải đối mặt với rất nhiều thế lực thù địch.

- Vậy mà ngươi cũng dám về cơ đấy, quả là có dũng khí.

A Đại Nhi đặt nhẹ bàn tay lên vai của Alan, thiếu chút nữa là huýt sáo tán dương.

Alan nhún vai:

- Cũng chẳng có gì. Ta biết thừa bọn họ chẳng ai phục mình, đợi khi ta đánh bại được họ, lúc đó xem còn ai dám đứng ra phản đối nữa.

- Đúng là một logic đơn giản mà trần trụi.

A Đại Nhi bình luận một câu rồi nói tiếp:

- Nhưng đây cũng là một cách hay, khi ngươi có đủ sức mạnh để đè bẹp số đông, sẽ là lúc không còn ai ho he phản đối nữa. Cũng giống như việc con voi chẳng bao giờ đi nghe con kiến tỉ tê, nếu chả biết lượng sức mình thì chỉ có nước bị đạp chết mà thôi.

Alan cười đáp:

- Ta khác bọn họ, từ nhỏ chẳng được dạy dỗ một cách bài bản chính thống nên không có kiểu vòng vo như vậy. Nhưng nói đến việc đối phó với người khác thì ta có quen một người bạn đầy một bầu trời mưu mẹo kia. Chỉ tiếc rằng cô ấy không có ở đây, nếu không thì thiếu gì cách.

Hắn nhớ lại cái đêm ở hòn đảo trong công viên Hoàng Thạch, lại nhớ tới khi Lộ Thiến thao thao bất tuyệt kể về những thủ đoạn tranh đấu.

Cũng chẳng biết giờ đây cô ấy đã về hành tinh của mình chưa?

- Ồ, thế có cơ hội giới thiệu ta làm quen với nhé.

A Đại Nhi ngáp dài một cái nói:

- Ta phải đi ngủ trưa đây, nếu ngươi có ý định đánh lén thì ta rất sẵn lòng.

- Ta ở ngay phòng nghỉ số 3 nhà các ngươi thôi, nai con ạ!

Thiếu nữ mạnh dạn ghé sát vào tai Alan nói, sau đó xua tay bỏ đi.

- Đừng có chốc chốc lại gửi ám hiệu cho ta vậy chứ.

Alan bất thực thốt ra một câu, hắn đương nhiên không đuổi theo cô, bởi hắn đã hiểu tại sao Kobersdorf mỗi khi nhắc tới cô gái này đều cảm thấy nhức đầu, cũng phải, A Đại Nhi thực sự là một cô gái rất đặc biệt.

Còn về mấy huynh đệ của Alan, trước lúc buổi tiệc bắt đầu đã được gọi đi rồi.

Lôi Kiệt Tư và Kbersdorf cũng đã rời khỏi phòng khác, còn sót lại vài người đều chẳng có thiện ý gì với Alan nên anh chàng cũng chẳng muốn kết giao cùng họ.

Dù sao thì đối với hắn mà nói mấy người đó đều là kẻ thù cả, sự khác biệt có chăng chỉ là xem ai ít uy hiếp tới hắn hơn mà thôi. Trước mắt, uy hiếp lớn nhất chẳng ai ngoài bọn La Bá Đặc cả.

Cơ mà cũng chẳng sao hết, ai cũng vậy, chỉ cần là kẻ địch thì cứ đến một tên đánh một tên, cho tới khi tất cả kẻ địch đều bị hạ sạch, lúc đó làm gì còn ai phản đối hắn nữa.

Bỗng nhiên Alan cảm thấy bản thân như đang quay trở lại võ đài chết chóc nọ, chỉ có điều nới đây rộng rãi khoan trải hơn công viên Hoàng Thạch nhiều, mà đối thủ cũng mạnh hơn gấp nhiều lần.

Tới tối, tòa lâu đài trở nên náo nhiệt vô cùng, hàng loạt chiếc siêu xe lướt nhanh tới lâu đài, hóa ra buổi tối còn có một buổi tiệc gia tộc hoành tráng hơn.

Nhưng có lẽ Alan sẽ không tham gia, Hải Tân đưa hắn tới tầng bốn ở lầu Bắc.

Cả tầng này rộng ba trăm mét vuông, tất cả đều là nơi ở của Alan, trong đó có nhà khách, phòng ngủ, phòng đọc sách, phòng tắm cùng một ban công lộ thiên.

- Chỗ này là nơi ở của tiểu thư Lan Ny, trước khi đón thiếu gia cậu về, lão gia đã cho dọn dẹp lại. Ông nói chắc chắn cậu sẽ thích nơi này cho xem.

Hải Tân đặt đống hành lí ít ỏi của Alan xuống đất, nói tiếp:

- Ở sau phòng chính có nơi tập luyện và phòng trọng lực nhưng bây giờ muộn lắm rồi, đợi mai ta đưa thiếu ra đi tham quan tòa lâu đài này sẽ giới thiệu cho ngài cụ thể hơn.

- Cảm ơn anh, tiên sinh Hải Tân.

Alan nói rồi gật đầu.

- Vậy nếu không còn chuyện gì nữa ta đi trước đây, buổi tiệc vẫn cần ta thu xếp. Lát nữa ta sẽ sai người đưa bữa tối tới, nếu thiếu gia còn việc gì cần dặn dò cứ nói với ta nhé.

Hải Tân mỉm cười nói.

Sau khi Hải Tân rời đi, chỉ còn mình Alan đứng trong phòng khách. Nơi đây từng là nơi ở của mẹ, chính vì vậy mà chỉ cần hắn nhắm mắt lại dường như có thể nghe được hơi thở của mẹ mình vậy. Có thể bà cũng ngồi trên bộ ghế sofa này trong phòng khách, cũng uống trà vào thời gian rảnh rỗi vào buổi chiều, và đọc một tập thơ chẳng hạn; bà ấy có thể cũng đứng trên ban công ngoài trời, vịn ta y vào lan can được chạm khắc tinh xảo và ngắm nhìn bầu trời đêm đẹp kì ảo kia?

Nghĩ đến đây, Alan bỗng nhiên cảm thấy nhói đau ở ngực. Mắt hắn tuy vẫn mở nhưng trở nên nhòa dần đi. Chẳng biết từ bao giờ dòng lệ nóng bỏng đã ngấn đầy nơi mí mắt.

- Mẹ, con đã về rồi đây...

Anh lấy ra một tấm ảnh được đặt trong một cái khung kính tròn nhỏ, chính là Lan Ny - mẹ của anh hổi còn trẻ. Alan hít vào một hơi sâu:

- Con sẽ đòi về cho mẹ mọi thứ vốn thuộc về mẹ ở nơi đây, sau đó sẽ dùng sức mạnh ấy hoàn thành tâm nguyện của mẹ. Xin mẹ hãy ở trên thiên đường theo bước con nhé mẹ. Con thề rằng nhất định sẽ làm cho người đàn ông phụ bạc mẹ phải trả giá đắt!

Nhìn thấy Bối Tư Kha Đức, lại nhìn quanh tòa lâu đài Uggalle, thậm chí cả căn phòng này nữa.

Alan có thể tưởng tượng ra được mẹ mình có một cuộc sống hoàn toàn vô lo về kinh tế như thế nào.

Thế nhưng bà lại chọn người chồng, cũng chính là người cha hắn chưa từng gặp mặt, cùng lúc tình nguyện từ bỏ cả danh phận quý tộc của bản thân để theo đuổi tình yêu.

Bà vốn nghĩ rằng mình nhận được tình yêu chân chính mà không hề nghĩ rằng chỉ vừa mới sinh anh ít lâu người đàn ông kia đã bỏ rơi mẹ con họ.

Giống như khi lần đầu Alan đặt chân đến Babylon vậy, mẹ anh chắc hẳn cũng cảm thấy không quen nổi với cuộc sống xa lạ đó.

Thế nhưng bà vẫn ngoan cường sống tiếp và dùng những điều đã được học ở gia tộc mình làm kế mưu sinh, một mình nuôi nấng con trai thành người.

Bà đánh vật với cuộc sống khó khăn, cứ thế cố chấp và ngoan cường sống tiếp, thế nhưng ai biết được bà có khi đã từng hi vọng, thậm chí là kì vọng người đàn ông nọ quay trở về.

Tuy nhiên, cho tới khi mất, bà vẫn không gặp được cha anh thêm một lần nào nữa.

Rồi tình yêu sâu đậm cùng nỗi buồn không kể xiết đó đã biến thành một sự chán ghét và hận thù như dung nham của núi lửa!

Nhìn thấy cuộc sống của người mẹ rồi lại nhìn thấy Hoắc Ân, Alan cuối cùng đã hiểu được hận là gì.

Hơn bất cứ lúc nào, hắn thấu điều này tới tận tâm can!

Đó chính là một nỗi đau buồn khi bị bỏ rơi, như tuyết của mùa đông thổi qua tâm hồn trống rỗng, bật ra một tiếng nuốt khan nghẹn ngào.

Alan ngước cổ lên ngăn cho dòng lệ nóng bỏng chạy xuống dưới mặt.

-------

Event trị giá hơn 30.000 TLT - Ra Mắt Tận Thế Biên Giới (Bản Dịch) - 30.000 TLT từ ngày 1 đến 3 tháng 6

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 10 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.