Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dừng Lại Hay Tiếp Tục Kiên Trì! (2)

Phiên bản Dịch · 1528 chữ

Chương 25: Kiên Trì Hay Tiếp Tục Bỏ Qua! (2)

👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹

---

Máu thịt trước ngực hắn be bét, đó là kết quả cho việc bị cuồng đồ chém lướt qua.

Cái này mới chỉ là chém lướt qua, nếu như không phải là hắn kịp thời lẩn tránh thì thanh đại đao đen kịt kia nhất định sẽ chẻ hắn thành hai đoạn.

Hồi tưởng lại một đao mà Alan quét ra, Mao vẫn còn sợ hãi. Nhát chém vừa nhanh chóng vừa chính xác, nhưng còn chưa đủ lão luyện. Nếu không thì Mao đã không còn mạng mà ở chỗ này phụng phịu.

Trừ vết đao trước ngực, hắn còn bị hai cây gỗ sao vót nhọn ghim trên đùi phải, việc đó càng làm cho hắn nổi giận.

Đó là một cái bẫy rập, không cần phải nói cũng đoán được, khẳng định là do Alan làm ra. Bọn chúng cắm thật sâu vào trong bắp chân của Mao, tí nữa đâm xuyên qua chân. Hiện tại hắn đã rút được một mảnh gỗ sao, chân cũng đã được băng bó khẩn cấp, nhưng vết thương lại đau nhức giống như lửa thiêu, lại để cho mỗi dây thần kinh của Mao đều rung động không ngừng.

Đột nhiên rừng lá trước mặt lắc lư, Mao lập tức chĩa đầu súng vào đó.

- Đừng nổ súng, là ta.

Một giọng nói rụt rè cất lên.

- Mễ Linh?

Mao nhìn thiếu nữ từ trong bóng cây chui ra ngoài, ánh mắt nhìn vào cặp súng lục trên tay Mễ Linh, thiếu niên da đen lạnh lùng nói:

- Đứng ở chỗ nào thì đứng yên đi, chớ nhúc nhích.

Mễ Linh cúi người, đặt cặp súng lục xuống mặt đất nói:

- Đừng như vậy, ta chỉ muốn giúp ngươi.

- Giúp ta? Ta làm sao biết ngươi nói thật hay giả?

Mễ Linh lắc đầu giận dữ nói:

- Nghe này Mao, nếu như ta muốn hại ngươi, đã không cần giúp ngươi cưỡng chế ép Alan phải rời đi. Chúng ta đã thương lượng tốt, hắn mới là địch nhân duy nhất của chúng ta. Sau khi giết hắn, ngươi giúp ta chạy trốn, chỉ đơn giản như vậy thôi.

- Tiếng súng hồi nãy là do ngươi bắn ?

Lúc đó Mao cũng nghe được tiếng súng, đại khái cũng đoán được là do Mễ Linh làm, chẳng qua là hiện tại hắn bị thương nên tính cảnh giác cao hơn bình thường

Mễ Linh buông tay nói:

- Trừ ta ra, ngươi cảm thấy nơi này còn có người khác sao?

Mao gật đầu, rốt cục bỏ súng xuống. Mễ Linh đi tới, vẫn bỏ cặp súng ở vị trí cũ. Lúc này Mao mới yên tâm, không có súng thì Mễ Linh căn bản không tạo thành uy hiếp gì.

Đi tới bên cạnh Mao, Mễ Linh cau mày nói:

- Thương thế của ngươi thế nào rồi ?

- Không tốt!

- Để ta nhìn xem có giúp được gì cho ngươi không.

Mễ Linh cúi người, cẩn thận gỡ dây vải chỗ vết thương được băng bó lung tung trên đùi Mao ra.

Động tác này của nàng lại khiến cho cổ áo của doanh phục bị trễ xuống, lộ ra hai búp măng nhọn hoắc như hai ngọn núi.

Vì động tác của Mễ Linh, thỉnh thoảng còn có chút màu hồng lấp ló. Mao nuốt nước miếng, hình ảnh trước mắt để cho hắn nhớ lại mấy lần trước đó điên cuồng mà vui vẻ cùng Mễ Linh. Dưới bụng hình như có lửa đang thiêu đốt, hô hấp của Mao trở nên có chút nặng nề.

Sau khi Mễ Linh băng bó kỹ vết thương cho hắn một lần nữa, ngẩng đầu nói:

- Tốt rồi, ngươi. . .

Mao đột nhiên vươn tay bưng lấy mặt thiếu nữ, tiếp theo hắn đẩy ngã Mễ Linh nằm lên trên mặt đất. Hắn ngồi lên thở hổn hển, đưa tay cởi quần Mễ Linh ra.

Thiếu nữ nói khẽ:

- Ngươi làm gì vậy? Bây giờ không phải là lúc làm việc này.

- Bớt nói nhảm đi, ngươi là của lão tử. Ta muốn ngươi làm gì thì ngươi phải làm theo, tách chân ra, hiện tại ta muốn chơi ngươi!

Mao cởi quần nàng ra một nửa, tiếp theo hắn ưỡn thân eo một cái, dã man tiến vào trong cơ thể Mễ Linh.

Mễ Linh đau đến cắn môi, cái biểu tình này càng để cho Mao trở nên điên cuồng. Hắn dùng sức đâm chọc vào, dồn tất cả lửa giận với Alan vào thân thể phía dưới.

Tất cả những màn này đều yên lặng yên lọt vào trong một cặp mắt.

Một đôi mắt có màu đỏ như lửa.

Sau mấy phút đồng hồ, Mao quát to một tiếng, thân thể run rẩy kịch liệt.

Alan đang ẩn thân trong bụi cỏ cầm cuồng đồ lên xông tới. Hiện tại chính là lúc mà Mao đang buông lỏng, không còn lúc nào dễ giết hắn hơn so với lúc này. Alan vừa muốn xông vào, một hình ảnh lại làm cho hắn dừng lại gấp.

Mễ Linh đang bị đè trên mặt đất lặng yên nhặt một cây gỗ sao bên cạnh lên, sau đó dùng lực đâm vào một bên gáy của Mao.

Mao phát ra một tiếng kêu buồn bực, Mễ Linh cầm cây gỗ sao lại đâm thêm vài cái, thiếu niên da đen bưng bít cổ, máu tươi không bị khống chế từ giữa kẽ tay chảy xuống, Hắn nhìn Mễ Linh, dùng hết khí lực sau cùng phun ra mấy chữ:

- Vì cái gì. . ."

Đem thi thể Mao đẩy lên trên mặt đất, đầu tiên là Mễ Linh mặc quần lại, sau đó ngồi dậy, dùng cây gỗ sao điên cuồng đâm vào lồng ngực của hắn.

Nàng vừa đâm vừa điên cuồng kêu:

- Vì cái gì? Đương nhiên là vì sống sót, ngươi cho rằng ta thật sự muốn lên giường với ngươi sao? Đây là vì để ngươi thích thân thể của ta! Ngươi cho rằng ta thật sự muốn chạy trốn sao? Không, ta muốn lưu lại đồng thời sống đến cuối cùng! Ta không giống các ngươi, ta đã sử dụng thuốc đặt nền móng ba lần, coi như có thể chạy thoát được, cũng sống không quá mười năm! Chỉ có cách là sống sót, đồng thời thắng đến cuối cùng, mới có thể có cơ hội được chữa trị thần kinh bị tổn thương.

Trên mặt Mễ Linh lúc này toàn là máu, đó là máu của Mao. Lúc này trên mặt của nàng đã không có một tia nhát gan, nếu có thì chỉ có sự điên cuồng:

- Cho nên ngươi phải chết, còn tên tiểu quỷ lông trắng kia cũng phải chết. Ta biết cách dụ dỗ hắn, sau đó để cho hắn trong lúc vui sướng nhất trở nên giống như ngươi!

Lại dùng sức đâm một lúc nữa, lúc này Mễ Linh mới đứng lên. Nàng lau sơ mấy vết máu đen trên mặt, lúc quay người muốn nhặt lại cặp lục tự động thì toàn thân lại cứng đờ.

Trước mắt nàng là một Alan cầm cuồng đồ đang lạnh lùng nhìn nàng.

Mễ Linh miễn cưỡng nở nụ cười nói:

- Ngươi đến rồi sao ? Nhìn kìa, ta vừa giúp ngươi giải quyết hắn.

Alan không nói gì, chỉ bằng ánh mắt của hắn đủ khiến Mễ Linh cảm thấy như ngạt thở.

Mễ Linh tựa hồ bị ánh mắt của hắn hù doạ, thiếu nữ liên tục lui ra phía sau đồng thời té lăn trên đất, nước mắt lập tức chảy ra. Nàng lắc đầu, cầu khẩn nói:

- Ta cầu ngươi. Ta không muốn chết, ta chỉ là muốn rời khỏi nơi này. Ngươi nhìn nè, chỉ cần ngươi không giết ta, ta có thể cho ngươi thấy cảm giác rất vui vẻ.

Nàng cởi doanh phục xuống, đồng thời tận lực ưỡn ngực lên. Cô gái vừa phát dục nên hai ngọn núi cũng không lớn, nhưng cũng săn chắc lại có nét phấn hồng của thiếu nữ:

- Ngươi chưa có chạm qua nữ nhân phải không ? Đến đi, ngươi muốn làm gì đều được.

Alan lắc đầu, nói:

- Ta cũng không muốn biến thành cái dạng kia.

Toàn thân Mễ Linh cứng ngắc:

- Ngươi nghe hết rồi sao ?

- Ngươi đoán xem.

Thiếu nữ đột nhiên lăn mình một cái, cầm lấy súng ngắm của Mao, đồng thời nhảy dựng lên. Họng súng chĩa về phía Alan kêu lên:

- Đúng, ta muốn giết các ngươi! Chẳng qua ta chỉ muốn tiếp tục sống, như vậy là có lỗi sao?

- Không sai, chẳng qua thật không may, ta cũng có lý do để sống tiếp.

- Vậy ngươi đi chết đi!

-------

Những bạn đẩy từ 50 KP trở lên sẽ được vinh danh và dưới chương tiếp theo!

Mỗi ngày từ 2-5 chương.

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 147

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.