Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trúng Độc (2)

Phiên bản Dịch · 1524 chữ

Chương 57: Trúng Độc (2)

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Alan nhíu mày, nhắm hướng gốc cây mà trượt cỏ đi xuống sườn núi.

Nghe có tiếng động lạ, Lộ Thiến lập tức giơ súng không hề chậm trễ. Nếu như sắc mặt không có mấy vết bầm tím, Alan vẫn cho rằng Lộ Thiến hoàn toàn bình thường. Khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, thiếu nữ thở phào để súng xuống, cố gắng nặn ra một nụ cười.

- Ngươi bị thương?

Alan chạy tới liền vội hỏi.

Lộ Thiến nhún vai đáp:

- Nói đúng hơn là ta bị trúng độc. Nhưng mà nhìn bộ dạng của ngươi có khi còn bị thương nặng hơn cả ta nữa. Ngươi… không sao chứ?

Trên người của Alan dính đầy vết máu, cả người như nhuộm một màu đỏ sậm.

Vết thương ở bả vai do Bạo Lang gây ra, hắn đã dùng thuốc phun sương để cầm máu.

Hiện tại phần miệng vết thương đã cứng lại không còn quá nhiều nguy hiểm. Alan lắc đầu:

- Vết thương ngoài da thôi, không có gì nghiêm trọng. Còn ngươi, vì sao lại trúng độc?

- Ta cũng đang nghĩ đây.

Lộ Thiến cười khổ:

- Ta còn không nhớ mình trúng độc khi nào, chứ đừng nói đến kẻ hạ độc.

- Nó cho ta tình hình của ngươi đi, chuyện gì đã xảy ra?

Alan ngồi xuống và hỏi.

- Loại độc này khá kỳ lạ, theo ta đoán là độc mãn tính. Tối hôm qua, trước khi giao chiến cùng hai người khác, ta nhớ rất rõ thân thể không có biểu hiện khác thường nào.

Nhưng sau khi giết hai tên kia, độc tính liền bắt đầu phát tác.

Hiện tại độc đã ngấm vào máu, do ta dùng Nguyên lực trấn áp nên mới kiên trì được đến bây giờ, nhưng mà cũng sắp không trụ nổi bao lâu nữa.

Nếu như độc ngấm vào tim…

Nói đây đây, Lộ Thiến làm động tác cắt cổ.

Alan tức giận nhìn thiếu nữ, hiện tại mạng sống đang gặp nguy hiểm mà vẫn có thời gian làm trò.

- Còn bao nhiêu thời gian?

Alan hỏi.

- Từ tối hôm qua, sau khi độc tính phát tác, ta liền dùng Nguyên lực khống chế độc tính. Cùng lắm thì ta cũng chỉ duy trì được 15 giờ nữa, cũng may độc tính không quá mạnh, nếu không với Nguyên lực của ta cũng đã ngỏm lâu rồi.

Lộ Thiến cười ha hả, tự cười chế giễu bản thân mình.

- Có lẽ người hạ độc không dám dùng độc quá mạnh, nếu không sẽ bị huấn luyện viên phát giác. Không cần nói cũng biết, người đó muốn ngươi vào trong Chiến Trường Tử vong mới mất mạng.. Nếu như vậy thì người đó có thể thu hoạch điểm số của ngươi.

Alan đứng lên, hướng ánh mắt nhìn xung quanh:

- Người đó chắc chắn biết được thời gian độc tính phát tác, do vậy ở thời điểm này đối phương sẽ ở gần đây. Khoảng cách dài lắm cũng chỉ là một ngày đường.

- Ta nói vậy chắc ngươi cũng hiểu, người hạ độc làm sao biết được tọa độ vị trí của ngươi? Trừ phi…

Alan trầm giọng nói:

- Người đó đã biết trước ngươi sẽ đi hướng nào!

Lộ Thiến chợt tỉnh ngộ:

- Ý của ngươi là Yến Minh?

Trước khi Trò Chơi Sinh Tồn bắt đầu, Minh Quang đã vạch ra kế hoạch, trước tiên phế Alan, ngoại trừ Yến Minh, những người còn lại không dám lại gần Lộ Thiến dù chỉ một bước.

Và cũng chỉ có cô ta mới biết địa điểm và cách thức tập hợp của hai người. Điểm đáng nghi tiếp theo là cho đến lúc này, không có tin tức về việc Yến Minh bị chết, điều này cho thấy cô ta đang cố ý lẩn trốn chưa có ý định xuất đầu lộ diện.

Như vậy, người khả nghi nhất chính là Yến Minh.

Lộ Thiến cảm thấy hơi khó tin, nhưng cũng không đến mức phủ nhận khả năng này.

Bỏ qua vẻ bề ngoài ngây thơ thánh thiện của Yến Minh, một người như vậy lại có thể đại biểu cho một khu vực để tham gia Trò Chơi Sinh Tồn hay sao? Nếu thực sự cô ta là người hiền lành chắc chắn đã bị “xử đẹp” ở trong trại huấn luyện rồi.

Nhưng điều làm Lộ Thiến băn khoăn bấy lâu chính là, Yến Minh đã hạ độc cô như thế nào?

- Người ở lại đây cố gắng trốn cho thật kỹ, đừng để người khác phát hiện ra. Còn ta sẽ đi tìm người đứng đằng sau trò hạ độc. Chắc chắn người đó mang theo thuốc giải, nếu may mắn có thể cứu được ngươi.

- Thành thực mà nói, ngươi nên giữ khoảng cách với ta càng xa càng tốt, nếu như người đến không chỉ là một người thì không chỉ ta, mà cả ngươi cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Lộ Thiến nhún vai:

- Nói cho cùng thì mục đích chúng ta tiến hành hợp tác cũng chỉ là cùng đi giết những người khác. Còn bây giờ, tuy đã gặp nhau nhưng ta không thể thực hiện được giao kèo như đã thỏa thuận.

- Vậy ngươi đã từng nghĩ đến, để cho ta thấy bộ dạng thê thảm của ngươi thì ta sẽ thừa nước đục thả câu hay chưa? Dù sao xử lý được một người xếp hạng thứ ba, thu hoạch của ta cũng sẽ không ít đâu?

Alan đột nhiên nói.

Lộ Thiến chợt ngẫm lại, lộ ra một nụ cười:

- Đúng là… ta không nghĩ tới.

- Đấy chính là nguyên nhân, cho nên người mới không chút nghi ngờ mà đi đến địa điểm chúng ta hẹn trước.

Ngươi đã tin tưởng ta tuyệt đối, vậy thì ta cũng sẽ không từ bỏ ngươi!

Alan quay đầu bước đi, ánh nắng chan hòa chiếu rọi lên gò má.

Mặc cho vết máu vẫn còn loang lổ trên khuôn mặt, hắn không hề có chút dữ tợn nào, trái lại khiến người khác có được một sự an lòng.

Nhe răng cười một tiếng, Alan hất tay ra hiệu rồi rời đi. Hắn nhảy lên sườn núi rồi biến mất khỏi tầm mắt của Lộ Thiến.

Lộ Thiến ngây người trong thoáng chốc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, chợt lướt qua một mảng mây hồng.

Cô khẽ cười một một tiếng:

- Không từ bỏ người ta? Hắc, câu này nghe lọt tai đấy.

- Được thôi, vậy ta cũng phải ngoan ngoãn nghe lời. Trước tiên tìm một nơi để trốn đi, chí ít, không để ngươi khác tìm thấy.

Lộ Thiến vịn người vào thân cây cố gắng đứng lên.

Độc tính trong người không quá mạnh, lại bị Nguyên lực trấn áp.

Thể lực suy giảm một chút, nhưng không đến mức nằm bất động một chỗ, cô vẫn đi được.

Chẳng qua bước đi không vững, dáng người lả lướt một chút.

Đi được vài bước, một trận gió núi thổi qua người Lộ Thiến.

Đôi mắt của thiếu nữ lóe lên một tia sáng, nhanh chóng rút khẩu súng từ trong bao, chỉ thẳng vào một bóng người.

- Điện hạ, là ta đây!

Một bàn tay to lớn khẽ dìm họng súng xuống.

Đó là một ông lão hiện ra với mái tóc và bộ râu màu trắng trông vừa oai nghiêm vừa phúc hậu.

Thân thể cao lớn và chắc như thép đúc, thậm chí làn da dưới ánh mặt trời còn toát lên một màu vàng lộng lẫy.

Ông mặc quần áo màu đen cứng cáp cùng chiếc áo giáp da màu nâu, sau lưng là hai thanh kiếm to bản. Ở giữa thanh kiếm khắc mấy hình hoa văn đối xứng lan tỏa sang hai bên.

- Lão sư?

Khuôn mặt Lộ Thiến tràn ngập vẻ xấu hổ, cô ấp úng nói:

- Làm sao ngài tìm được ta?

- Điện hạ, người thực sự quá làm chuyện không hay rồi đó, sao người lại đến tham gia Trò Chơi Sinh Tồn của Liên Bang, lại còn mạo danh một đứa bé. Nếu để cho cha của người biết được chắc chắn sẽ rất tức giận đấy?

Ông lão dè dặt khuyên.

Lộ Thiến khẽ hừ nhẹ một tiếng:

- Cha ta làm gì có thời gian rảnh rỗi lo cho con gái của người chứ.

- Điện hạ, cha của người rất yêu thương người.

Ông lão nhíu mày.

Lộ Thiến khẽ nhăn mặt:

- Ông ta chỉ yêu mấy người phụ nữ kia thôi, không hề quan tâm đến ta.

- Chẳng phải ông ấy đã đưa Kim Sắc Vi cho điện hạ hay sao?

- Đó là do ta chủ động nhắc đến Kim Sắc Vi, nếu kh...

Lộ Thiến ương ngạnh nói, nào ngờ chưa hết câu, liền ho khan mấy tiếng.

-------

Đủ 2000 KP sẽ bắt đầu phát code giảm giá

Mỗi ngày từ 2-5 chương

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.