Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chờ Mong

Phiên bản Dịch · 1528 chữ

Chương 58: Chờ Mong

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Lộ Thiến ương ngạnh nói, nào ngờ chưa hết câu, liền ho khan mấy tiếng.

Hai mắt ông lão sáng lên, giống như có một ngọn lửa màu trắng bạc đang tuôn trào. Ông nói bằng giọng thất thanh:

- Điện hạ, người bị trúng độc?

Ông lão vội nắm một cánh tay của Lộ Thiến. Ông lão duỗi ra một đầu ngón tay, đầu ngón tay phun ra một điểm Nguyên Lực màu trắng.

Nguyên lực ngưng tụ thành một chiếc kim thật nhỏ, lão dùng nó nhẹ nhàng châm vào lòng bàn tay của Lộ Thiến.

Ngay lập tức, một đường vân màu trắng theo mũi kim tiến vào cánh tay và chậm rãi lan khắp thân thể của Lộ Thiến.

- Cũng may, không phải thứ gì quá lợi hại.

Ông lão thu hồi chiếc kim, móc từ bộ giáp da một cái hộp. Bên trong có một ống kim tiêm chứa dung dịch màu xanh lam. Ông dùng chúng tiêm vào cánh tay của Lộ Thiến, ép toàn bộ dung dịch vào trong cơ thể.

Một lát sau, da mặt của Lộ Thiến không còn tái nhợt mà trở nên hồng hào hơn một chút.

- Tốt rồi, một giờ đồng hồ nữa chất độc bên trong sẽ bị loại bỏ hoàn toàn. Nhưng mà điện hạ hãy cho lão biết, kẻ nào lại to gan dám hạ độc điện hạ!

Trong giọng nói của ông lão không giấu nổi sát khí, hiển niên đối với kẻ chủ mưu đằng sau đã lọt vào danh sách đen.

Lộ Thiến buông tay nói:

- Chuyện này ông đừng hỏi ta, bản thân ta cũng không biết kẻ nào đã hạ độc.

- Nếu đã như vậy, Điện hạ cùng ta rời khỏi chỗ này đi thôi.

Ông lão nhíu mày, nói:

- Ta có sứ mệnh bảo đảm an nguy của Điện hạ, thực sự không thể để cho người tiếp tục tham gia Trò Chơi Sinh Tồn nữa.

- Được rồi, được rồi.

Lộ Thiến nháy mắt mấy lượt, gạt cánh tay của Ông già ra khỏi người mình, cô ngồi dậy nói:

- Lão sư, ta đồng ý với ông sẽ trở về. Nhưng ông cho ta một chút thời gian, ta muốn ở lại đây một lúc.

- Điện hạ!

Ông lão cất giọng cao hơn một chút, hai mắt trợn lên, không giận mà uy.

- Hiện tại, ta không thể về cùng với ông.

Lộ Thiến chống nạnh nói.

Ông lão đau đầu nói:

- Vì lý do gì, thưa điện hạ?

- Bởi vì ta đã hứa với một người, muốn đợi hắn trở về.

- Là cái thằng nhóc đó sao?

Ông lão lắc đầu nói:

- Điện hạ, nó cũng chỉ là thiếu niên lang thang bình thường, với thân phận cao quý của người sao lại đi giao du với loại người như hắn cơ chứ.

- Mai Tháp Long hầu tước, ta sẽ không thay đổi quyết định của mình!

Lộ Thiến không cho ông cơ hội phản bác, bèn nói thêm:

- Tóm lại! Khi nào Trò Chơi Sinh Tồn kết thúc , ta sẽ trở về cùng ông.

Vẻ mặt ông lão cứng đơ, Lộ Thiến không gọi bằng Lão sư mà gọi thẳng tên cùng chức vị, đủ thấy người đã thay đổi lập trường. Ông lão chỉ đành cười khổ:

- Thôi được, nếu đó là quyết định của Điện hạ, hạ thần sẽ tuân theo.

Ông nói thêm:

- Điện hạ, đây là lần đầu người gọi thẳng tên và chức vị của hạ thần, thằng nhóc đó thực sự quan trọng đến vậy sao?

Lộ Thiến làm vẻ mặt bất đắc dĩ:

- Thật xin lỗi, lão sư, thế nhưng hắn là bạn của ta. Ta nhìn thấy hắn rất đặc biệt và đáng cho ta chờ đợi.

- Đáng để người chờ đợi?

Mai Tháp Long nói ra:

- Vậy được rồi, Điện hạ. Ta sẽ căng mắt lên để xem thật kỹ, thằng nhóc đó có gì đặc biệt để người phải chờ đợi.

Alan chợt cảm thấy lạnh toát cả người.

Hắn nằm phục xuống, chui vào trong một bụi cây, chậm rãi nhìn xung quanh một lượt. Khoảnh khắc vừa rồi, hắn có cảm giác bị một Ác Lang để mắt tới, mỗi lần gặp nguy hiểm lông tơ ở sau gáy của hắn thường dựng ngược lên.

Cả cánh rừng vô cùng yên tĩnh, thi thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua làm đung đưa tán cây.

Chẳng lẽ là ảo giác? Alan lắc đầu, chậm rãi đứng lên.

Hắn đang đi về phía rừng rậm Tây Bắc.

Ở phía Đông nam, hai bên đều là Bình Nguyên không có chỗ ẩn nấp. Nếu có người muốn hại Lộ Thiến từ phía sau, tất nhiên sẽ không lựa chọn nơi trống trải.

Như Vậy cánh rừng rậm phía Tây Bắc sẽ là một nơi lý tưởng hơn. Còn vị trí của kẻ hạ độc, theo thời gian độc tính trên người Lộ Thiến phát tác, kẻ đó chắc chắn nằm trong phạm vi 30 cây số.

Nếu nằm ngoài khoảng cách đó, Alan rất khó tưởng tượng đối phương làm thế nào tìm được Lộ Thiến trong vòng 15 giờ đồng hồ. Nếu đúng như suy đoán của hắn, khoảng cách trên thực tế còn chưa tới 30 cây số. Từ đó Alan khoanh vùng phạm vi mà theo hắn có thể tìm thấy kẻ hạ độc.

Alan dấu trường đao vào trong bụi cây, còn bản thân lại trèo lên một cây Kiều Mộc cao lớn.

Từ trên tán cây nhìn ra, Alan thấy một cánh rừng rộng lớn.

Phía Đông nắng đã lên cao, còn phía bắc gió thổi mạnh làm cánh rừng ngả nghiêng như những cơn sóng.

Nhìn qua khu rừng rất yên tĩnh, Alan đang định quay người đi xuống, chợt thấy hướng Tây Bắc cách vị trí của hắn hơn ngàn mét có đàn chim bay tán loạn lên trời.

Alan lập tức trượt từ trên cây xuống, nhặt lại thanh chiến thuật trường đao. Nhắm hướng có biến động mà đi.

Chỗ đó nhất định có người hoặc Ác Lang mới có thể làm chấn động đến chim rừng. Chưa biết ở đó có phải là người hạ độc hay không, nhưng nếu đã có động thái tiếp cận thì hắn sớm muộn cũng va chạm với họ.

Alan đi được hơn năm phút đã tiếp cận được mục tiêu.

Phía xa xa có tiếng kêu cứu của thiếu nữ. Alan lập tức dừng lại, đồng thời trèo lên một cái cây lớn, ẩn nấp dưới những tán lá. Hắn vừa leo lên thì đã nhìn thấy thiếu nữ chạy về phía của hắn. Đột nhiên một cây thương sắc bén lao tới chắn ngang trước người của cô. Thiếu nữ nhanh chân dừng lại chạy sang một hướng khác.

“Sưu, sưu, sưu.”

Lại thêm ba cây thương khác ném tới, phong toả lối đi của cô.

Thiếu nữ ở bên dưới gốc cây, chính là Yến Minh.

Yến Minh đưa lưng dựa vào gốc cây khiến cho Alan không nhìn thấy được rõ vẻ mặt của thiếu nữ. nhưng nghe qua hơi thở hổn hển của cô, hắn biết thiếu nữ đang rất khẩn trương.

Cách đó không xa bổng xuất hiện hai thiếu niên từ sau bụi cây chui ra. Một người đi trước có mái tóc xoăn màu nâu, trên mặt còn vương lại mấy nét tàn nhang. Trong tay hắn là một cây thương cùng loại với mấy cây thương vừa phóng tới chỗ Yến Minh.

Người còn lại là một thiếu niên da đen cao lớn, tóc nhuộm màu vàng óng. Hai bên miệng xâu chiếc vòng kim loại, đôi mắt ti hí nhìn Yến Minh.

Trong đầu Alan hiện lên thông tin về hai người thiếu niên này.

Người sử dụng cây thương là Lang Ti , người da đen có tên là Can Nô. Lực chiến của hai người này thuộc hạng tầm trung không quá lo ngại.

Trên người bọn họ tỏa ra luồng khí mỏng như sương sớm, đây chính là biểu hiện của nguyên lực, bên trong cơ thể họ có bốn điểm chiếu sáng lấp lánh.

Hiện tại Alan đã hiểu khá rõ, không phải Nguyên lực của ai cũng có thể quan sát được qua mắt thường.

Điển hình như Alan, chỉ khi hắn vận dụng Nguyên lực nói có thể nhìn thấy, còn La Ân Thiếu Úy ở trạng thái bình thường cũng có thể nhìn thấy màu sắc của Nguyên Lực.

Còn tình huống đang xảy ra ở bên dưới, màu sắc đậm nhạt của Nguyên Lực tùy thuộc vào Nguyên lực người đó mạnh hay yếu. Lang Ti chỉ luyện được Nguyên lực cấp bốn (bốn lốc xoáy). Cho nên màu sắc của nguyên lực không thực sự sáng và rõ rệt.

Đương nhiên, Alan cũng không khá hơn bọn họ chút nào.

-------

Đủ 2000 KP sẽ bắt đầu phát code giảm giá

Mỗi ngày từ 2-5 chương

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 108

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.