Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tàn Khốc

Phiên bản Dịch · 1522 chữ

Chương 7: Tàn Khốc

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Lúc này, đội trưởng của đám lính đánh thuê Cổ Na nói:

- Đội trưởng, chúng ta lúc này đã cách hang sói không xa là mấy.

Đội trưởng An Địch liếc ả một cái nói:

- Đội trưởng Cổ Na, ngươi xác định những con Tuyết Lang đáng chết kia đang ở gần đây ?

- Tháng trước chúng ta tiếp nhận ủy thác của thành phố Gallia, tiến hành điều tra đối với sinh vật của nơi này như thường lệ, xác thực phát hiện ra hang ổ của Tuyết Lang. Nếu như những sinh vật kia không có di cư sẽ không sai.

Cổ Na dừng một chút, sau đó lại cường điệu nói tiếp:

- Bản thân Tuyết Lang vốn rất ghét mùa hè, tại mùa này bọn chúng sẽ trốn trong các hang động râm mát vượt qua mùa hè, cho nên tỷ lệ bọn chúng di chuyển hang ổ là không lớn.

- Rất tốt!

An Địch vui vẻ nhảy dựng lên, trong mắt càng toát ra một vẻ tham lam:

- Nghe nói trong đám Tuyết Lang này xuất hiện một con Ngân Lang, giá trị của nó là vạn kim khó cầu! Xem ra lần này không muốn phát tài cũng khó.

Một con hươu đang quanh quẩn tại một bụi cỏ, nó có bộ bộ sừng vô cùng lộng lẫy tựa như một cái vương miện sừng thú vậy, đây cũng là vũ khí dùng để bảo hộ mình.

Nó đang dùng chính cặp sừng của mình ủi vào bụi cỏ, đây là thủ đoạn nó thăm dò xem trong bụi cỏ liệu có ẩn giấu cái gì nguy hiểm với mình không. Khi xác định không có gặp bất kỳ nguy hiểm gì mới bắt đầu gặm nhấm bụi cỏ xanh đậm này, con vật vày thể chắt lọc ra nước cùng chất dinh dưỡng từ trong cỏ để nuôi dưỡng cơ thể mình.

Đột nhiên, con hươu ngẩng đầu lên, hai chân sau mạnh mẽ ấn xuống đất quét thành một đường vòng cung tuyệt đẹp.

Nó cảm nhận được một sự nguy hiểm, đây gần như là phản xạ bản năng nhận biết nguy hiểm của loài này, cũng chính vì vậy đã cứu sống bản thân rất nhiều lần.

Nhưng lần này lại là một ngoại lệ, đột nhiên một ánh bạc lóe lên từ dưới một gốc cây cách đó không xa, thân thể Lộc Giác đang nhảy giữa không trung đột nhiên run lên, ngay sau đó liền ngã xuống đất gào thét thảm thiết.

Một thanh chuỷ thủ vô cùng sắc bén cắm sâu lút cán vào trong cổ nó. Trong ánh mắt Lộc Giác lúc này trần ngập sự sợ hãi, nó có thể cảm nhận được trong cơ thể có cái gì đó đang bị hút đi.

Nó vẫn chưa lập tức chết đi, tứ chi không ngừng đạp loạn nhưng lại không có một tí sức lực nào để đứng lên, lúc này chỉ có thể tuyệt vọng nhìn kẻ săn mồi đang từ dưới bóng cây xuất hiện.

Người xuất hiện chính là nhân loại.

Nói chính xác hơn đó là một thiếu niên. Càng khiến người ta giật mình bởi vì thiếu niên đó mới chỉ mười tuổi không hơn không kém, nhưng so với những đứa trẻ đồng trang lứa khác thì cậu bé này rắn rỏi và cao lớn hơn một chút.

Có lẽ bởi vì nhiều năm chung sống và sinh hoạt cùng bầy sói, tay chân hắn thon dài và đầy sức mạnh, không khác gì một đầu Tuyết Lang trưởng thành.

Thiếu niên có một mái tóc rối bời màu xám bạc, hiển nhiên mái tóc không qua bất kỳ sự chỉnh đốn nào, lại còn tùy tiện sử dụng mấy loại vũ khí sắc bén xử lý qua loa, bộ dáng không ra ngô ra khoai gì, nhưng nó lại khiến người nhìn cảm thấy một nét hoang dã đầy lôi cuốn. Đặc biệt là đôi mắt sáng rực, tựa như hai viên hồng ngọc, vô cùng kiêu ngạo bất tuần.

Trên mặt hắn mang theo nụ cười nhàn nhạt, bước từng bước về phía con hươu , sau khi đến cạnh con thú, hắn quỳ xuống, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve phần trán hươu rồi nói:

- Xin lỗi anh bạn nhỏ! Gần đây thức ăn thật là khó kiếm quá! Cho nên ngươi thấy đấy, ta khó lòng buông tha cho ngươi được. Vậy đi, ta sẽ giúp ngươi giải thoát nhẹ nhàng.

Tay Alan nắm chặt lấy cán dao, sau đó nhẹ nhàng cứa vào phần động mạch vốn đã đứt của nó Nhưng điều kỳ lạ là từ miệng vết thương lại không có chút máu nào chảy ra. Khi hắn rút chủy thủ từ thi thể Con hươu ra, bên trên chủy thủ còn lưu lại một chút máu đang sôi trào!

Huyết dịch bị một loại phương thức nào đó hấp thu, cuối cùng quỷ dị biến mất không để lại một chút dấu vết nào. Chủy thủ vậy mà nhìn như mới, tựa như chưa từng được sử dụng qua, trên lưỡi dao ánh lên một hoa văn màu vàng nhạt dưới ánh sáng phản chiếu của ánh mặt trời. Thiếu niên nhìn vào chủy thủ nói khẽ:

- Cái tên này, thật sự là càng ngày càng ham ăn.

Hắn nhét chủy thủ vào bao da, sau đó đeo ở bên hông. Hai tay bắt lấy chân trước con vật, rồi cõng hươu con có kích cỡ lớn hơn hắn trên lưng. Sau đó lại đi tới bóng cây, tự lẩm bẩm trong lòng:

“Hy vọng Bạch Phương sau khi ăn con hươu này sẽ có thể nhanh chóng tốt lên.''

Thiếu niên này chính là Alan, năm năm trước cùng đầu Tuyết Lang Bạch Phương rời bỏ thị trấn nhỏ Gobi, năm năm trôi qua hắn từ một cậu bé đã trở thành một thiếu niên.

Trong năm năm qua, Alan cùng đàn sói sinh hoạt chung một chổ. Hắn cùng Bạch Phương đi săn, trong những năm này hắn học được rất nhiều thứ từ trên người Bạch Phương. Thỉnh thoảng, khi Alan nhìn cây chủy thủ mà mẫu thân để lại cho mình, trong đầu hắn lại hiện lên một hình ảnh chỉ với hai màu đen trắng.

Màu đen của mặt đất, màu trắng của của đầu ngón tay còn sót lại, trên đó còn đeo lấy một chiếc nhẫn bạc đang không ngừng lấp lóe ánh sáng đầy đau thương.

Mỗi lần nhớ đến hình ảnh này, Alan nhất định phải đem bản thân chôn vùi trong băng tuyết của mùa đông để kìm nén ngọn lửa hận thù đang thiêu đốt tâm can mình. Đó là một cỗ hận ý đối với người đàn ông đã vứt bỏ vợ con mình.

A Cơ Mễ Đức!

Tên phụ thân hắn chưa bao giờ gặp mặt qua, một ngày nào đó hắn sẽ dùng lưỡi chủy thủ lạnh lẽo này đâm nát trái tim người đàn ông bội bạc đó.

Khi vừa đến gần sơn cốc nơi đàn sói cư ngụ, Alan đột nhiên nghe được tiếng súng. Hắn biến sắc, vứt bỏ con hươu trên lưng xuống rồi chạy nhanh như bay.

Có thợ săn!

Điều này không tốt cho lắm, lúc này là giai đoạn phi thường khó khăn với đàn sói. Bạch Phương đang bị thương! Vết thương lại vô cùng nghiêm trọng.

Nửa năm trước đàn sói di cư đến một sơn cốc trong mảnh rừng này, trong sơn cốc có một hang động rộng hàng trăm mét vuông, đó là hang ổ của bầy Tuyết Lang.

Bọn chúng đã giành được quyền sở hữu cái hang động này. Bạch Phương cùng chủ nhân trước đây của hang động đã đánh nhau một trận, đó là một con Địa Huyết Cự Chu* cũng là loài nguy hiểm cấp 3.

*con nhện

Cuối cùng Địa Huyết Cự Chu bị Bạch Phương xé thành mảnh nhỏ, nhưng nhền nhện trước khi chết phản kích cũng khiến Bạch Phương trọng thương nặng.

Đã nửa năm trôi qua nhưng tình huống của Bạch Phương không tốt lên chút nào. Bộ lông của nó không còn ánh lên màu bạc như ngày đầu tiên gặp Alan mà ngày càng xám xịt, thậm chí còn rơi rụng thành từng mảng, tệ hại hơn có vài chỗ thịt đã bắt đầu thối rữa, quanh thân Bạch Phương lúc này ẩn hiện khí tức tử vong.

Nếu bây giờ đội thợ săn tấn công, đàn sói sẽ không bỏ mặc Bạch Phương mà trốn tránh , như vậy bọn chúng sẽ bị đám thợ săn một mẻ hốt gọn. Tuyết Lang có bản tính không bao giờ vứt bỏ bầy đàn mà trốn tránh một mình, Alan cũng vậy, từ lâu trong linh hồn hắn cũng đã nhiễm phẩm chất này.

--------

Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 12539607

Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%

🧡🧡🧡🧡

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 530

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.