Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyết Lang

Phiên bản Dịch · 1538 chữ

Chương 8: Tuyết Lang

🧠ĐỆ NHẤT DANH SÁCH (BẢN DỊCH): Mạt thế, hài hước, dị năng, hệ thống🧠

---

Thiếu niên chạy vội về sơn cốc, đảo mắt một cái đã đến bên ngoài sơn cốc.

Từ xa hắn thấy đám người hướng vào trong miệng hang nổ súng, trong kia đâu đâu cũng bắt gặp màu khói vàng mang theo mùi gay mũi.

Từng đầu Tuyết Lang bị làn khói bức ra khỏi hang, không đợi chúng nắm rõ tình huống liền bị giết, hàng loạt xác sói nhanh chóng đổ sụp xuống.Trong đó có con sói đực đặc biệt cường tráng, bị bắn trúng vẫn tiếp tục anh dũng xông lên.

Mắt thấy chẳng mấy chốc sẽ xông qua hỏa lực của đám binh sĩ. Một tên thợ săn dùng súng trường hướng về nó bắn mấy phát, bắn nó văng ngược về sau rồi lăn mấy vòng trên đất.

Sau đó gã vẫn không ngừng lại, tiếp tục hướng con sói bắn thêm vài phát, lúc này mới khiến đầu Tuyết Lang nằm co giật trên mặt đất, không thể tiếp tục đứng lên được nữa.

“Bắn tốt lắm Tát Mỗ! Nhìn nó lúc này không tốt cho lắm, nhưng dù sao cũng coi như một đầu sói không tệ!”

Alan vốn có một đôi mắt đỏ rực, nhưng lúc này lại đỏ hơn tựa như muốn chảy máu.

Hắn gào lên một tiếng vô cùng giận dữ, rồi phi tốc lên một cây nhãn rừng, sau đó lại từ trên cây bổ nhào vào lưng một tên binh sĩ.

Trong lúc nhào tới đã nhanh chóng rút chủy thủ ra cắt một vết tại cổ họng kẻ này, tất cả diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi.

“Mẹ nó!” Một tên binh sĩ da trắng bên cạnh giận dữ thét to, nhanh chóng tút súng lục bên hông ra nhắm hướng Alan bắn tới.

Nhiều năm sinh hoạt trong rừng rậm, trực giác của hắn được bồi dưỡng giống như dã thú, Alan nhanh chóng cúi thấp người tránh phát đạn này.

Thân hình hắn rơi xuống đất, rồi nhanh chóng nhắm về phía tên binh sĩ da trắng lướt tới.

Chủy thủ mang theo một dạo quang mang dưới ánh nắng chiều cắt đứt gân chân của hắn, khiến người này thét lên một tiếng vô cùng thê lương, vứt súng trong tay đi quỳ xuống ôm chặt vết thương.

Alan từ phía sau lưng hắn phi lên, như một con sói bổ nhào vào lưng của kẻ này.

Hàn quang chủy thủ lại lóe lên, cắt đứt cổ họng của hắn.

Tiếng súng vang lên, vai phải Alan trúng đạn, chủy thủ rơi xuống đất. Hắn nhân cơ hội lao nhanh về phía trước, lợi dụng cơ thể của tên binh sĩ này làm bia đỡ đạn.

Hắn nhặt chủy thủ lên cắn ngang miệng, tay chân nhanh chóng đạp một cái lướt qua hướng bên cạnh tránh né. Trong nháy mắt bắt gặp Cổ Na đang vô cùng tức giận.

Chỉ ngắn ngủi trong mấy giây, lại để một tên Thằng nhóc tóc trắng diệt sát hai binh sĩ .

Chuyện này nếu mà truyền ra ngoài, đội lính đánh thuê của Cổ Na sẽ bị người ta cười đến rụng quai hàm. Cổ Na vô cùng tức giận, ả ra tay càng là tàn nhẫn vô tình. Súng ngắn trong tay liên tục nổ vang, truy kích Alan.

Nhưng Alan lại linh hoạt vượt qua sự tưởng tượng của ả, di chuyên theo hình zic zac khiến Cổ Na liên tục thất bại.

Sau mấy lần né tránh Alan nhắm vào góc chết của Cổ Na, dùng sức bật lên khỏi mặt đất, chủy thủ trong miệng nhả ra, tay trái nhanh chóng tiếp lấy.

Con mắt Alan khuếch đại, huyết dịch toàn thân gia tộc lưu chuyển, chủy thủ trong tay khẽ đảo mang theo một đạo hàn mang đâm tới yết hầu của Cổ Na.

Ả khẽ cắn răng, súng trong tay nhắm vào trán Alan.

Mắt thấy hai người sắp đồng quy vu tận, một bàn tay bỗng nhiên xuất hiện chụp lấy cổ của Alan ném ra ngoài.

Thân thể Alan nện vào một một thân cây khô, sau đó một nắm đấm nện vào mặt Alan, khiến hắn té ngửa trên mặt đất.

Cuối cùng có một cái chân giẫm lên đầu hắn, lực lượng trên chân không ngừng tăng lên như muốn đạp nát đầu Alan.

“Không nên giết hắn!”

Đoàn trưởng An Địch kêu lên.

“Vì cái gì?” Đầu bên kia truyền đến thanh âm của một nữ nhân.

“Tiểu tử kia là một hang hài được bầy Tuyết Lang nuôi lớn. Hắc hắc, ngươi không cảm thấy đây là một thu hoạch ngoài ý muốn sao? Có lẽ những nhân vật lớn bên trên Babylon sẽ rất vui lòng nuôi dưỡng một sủng vật mới lạ”

An Địch buông lời nói tiếp: “Lại nói lão già Mập không phải đang tìm một cậu bé không có bất kỳ thân phận gì để thay thế con trai hắn tham gia Trò Chơi Sinh Tồn sao. Ta cảm thấy lão sẽ vui lòng ra một giá tiền thật lớn.”

Alan miễn cưỡng chuyển động một vài cái, khóe mắt có thể nhìn thấy vị trí tư mật giữa hai đùi của nữ nhân kia .

Ả cúi đầu xuống, nhổ một bải nước bọt: “Tiểu tử, coi như số ngươi gặp may mắn.”

Lúc này trong sơn cốc vang lên một hồi tiếng sói tru vô cùng thê lương. Nghe được tiếng này gào thét, trong lòng Alan vô cùng căng thẳng, đó là tiếng của Bạch Phương.

An Địch cũng hưng phấn phất tay ra hiệu cho binh sĩ không được vọng động.

Một lát sau, trong sơn cốc xuất hiện một đầu Tuyết Lang lung lay đi ra. Bộ dáng Bạch Phương lúc này đã thay đổi rất nhiều, đã không còn giống lúc mới gặp Alan với bộ lông lấp lánh ánh bạc.

Hiện tại bộ lông trên người nó không có phát sáng, mà cò tại từng mảng lớn bong tróc. Thậm chí một vài chổ còn xuất hiện vết thối rữa.

Duy nhất không thay đổi đó là trong cặp mắt xanh lam vô cùng phẳng lặng.

Vừa nhìn thấy Bạch Phương, nụ cười trên mặt An Địch cứng đờ, mang theo một trận tức giận quát lớn:

- Mẹ nó! Đây là cái thứ gì? Lão tử bỏ ra nhiều công sức cùng tiền bạc như vậy chẳng lẽ vì sắn giết một thứ sắp chết à ?

Bộ dáng Bạch Phương lúc này, coi như không làm bị thương rồi bắt lấy, hiển nhiên cũng không bán được giá tốt. Trong lúc An Địch không ngừng mắng chửi, Bạch Phương lại nhìn Alan.

Ánh mắt hai bên giao thoa, Alan biết Bạch Phương đang hỏi tại sao mình không trốn đi?

Alan quật cường cười một tiếng.

Bạch Phương hiểu ý hắn, nó gầm nhẹ một tiếng rồi bắt đầu hành động. Giống như Alan sẽ không bỏ rơi nó, nó cũng sẽ không bỏ rơi đàn sói. Bạch Phương muốn dùng hành động của mình để đáp lại lòng trung thành của hắn, bởi vì nó đã xem Alan giống như thành viên của đàn sói. Để ấu lang sống sót, đây là luật lệ của đàn sói từ trước đến nay.

*ấu lang = sói con

Lúc Bạch Phương chạy đến trận địa bên này, An Địch cũng hú lên một tiếng quái dị rồi nhảy đến phía nó.

Bạch Phương há mồm phun ra một đạo băng phong, đáng tiếc hiện lại đang là mùa hè, mà thân thể Bạch Phương đang vô cùng suy yếu, băng phong phun ra vừa mỏng lại vừa yếu ớt.

An Địch cũng không cần tránh né, trực tiếp chạy xuyên qua băng phong, một quyền nặng nề nện vào đầu Bạch Phương.

Bạch Phương lập tức té trên mặt đất.

Nó lắc đầu một cái, nhảy lên khỏi mặt đất hướng An Địch táp tới, nhưng thân thể của đối thủ của nó lại xoay chuyển quỷ dị, làm Bạch Phương cắn vào hư không.

Tiếp xuống, An Địch Du tẩu vòng quanh Bạch Phương một vòng . Có lẽ người khác nhìn không ra, căn bản không biết rõ An Địch đang làm cái gì.

Nhưng ánh mắt Alan lại có thể nhìn thấy đầu ngón tay An Địch không ngừng phóng xuất ra Nguyên Lực ti tuyến màu tím, bọn chúng giống như tơ nhện, dần dần bao vậy Bạch Phương lại.

Trên người bị Nguyên lực ti tuyến cuốn lấy càng nhiều khiến động tác của Bạch Phương càng lúc càng chậm lại. Đến cuối cùng nó cơ hồ không thể động đậy được.

An Địch vỗ vỗ đầu nó, còn rảnh rổi nhìn về phía Alan mỉm cười, sau đó kéo một cái khiến Bạch Phương lập tức chia năm xẻ bảy!

Con ngươi Alan khuếch trương đến cực hạn.

- Không!

--------

Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 12539607

Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%

🧡🧡🧡🧡

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 671

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.