Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truyện kinh dị

Tiểu thuyết gốc · 1000 chữ

24999

24998

23200

Sau mười một giờ, khu vực xảy ra tai nạn ánh đèn sáng ngời.

Tất cả các bóng đèn lớn nhỏ trên thân hai chiếc xe tải đều được bật sáng. Các đèn báo khẩn cấp màu đỏ liên tục nhấp nháy.

Trong khi ánh sáng có phần ‘náo động’ thì âm thanh lại tĩnh lặng hoàn toàn. Ngồi nơi ghế phụ của xe mười tám bánh, Trần Thế Vũ có thể nghe thấy hơi thở khi có khi không của người ngồi cạnh. Hiển nhiên, cảnh sát An dù nhắm mắt nhưng vẫn chưa ngủ. Gương mặt có phần thanh tú và non nớt của anh ta lúc này dịu lại đôi chút, cái cằm không râu vẫn bạnh ra căng thẳng.

Cũng thực bình thường. Không phải người Trần Thế Vũ mà còn không ngủ được, một con người bằng xương bằng thịt như cảnh sát An hiển nhiên cũng nên bị mất ngủ.

Biểu hiện của viên cảnh sát trẻ cho tới bây giờ có thể nói là đã rất đáng khen.

Về phần cảnh sát Bình, anh ta thì đang ngồi phía sau khối đá quan sát hướng đối diện của con đường. Qua mỗi mười lăm phút, cảnh sát Bình sẽ đứng dậy dạo quanh một vòng. Tiếng bước chân của anh ta thực nhẹ, Trần Thế Vũ phải dỏng tai lên chăm chú lắm mới nghe thấy được.

Thực sự rất muốn cùng anh ta thử tay một chút để xem coi bản thân rốt cuộc là mạnh tới mức nào.

Trần Thế Vũ không phải một kẻ hiếu chiến. Từ nhỏ tới lớn hắn chỉ đánh nhau có hai lần, mỗi lần đều dừng lại ở gầm gừ hăm dọa nhau. Trần Thế Vũ cũng không phải một kẻ ham vận động. Nói cho đúng thì mấy năm trở lại đây hắn hoàn toàn không có tập thể dục hằng ngày. Nếu không đụng độ con ma sói, lại qua mười năm hắn sẽ biến thành một tay bụng phệ leo một tầng lầu đã thở hồng hộc.

Còn sáu bảy tiếng nữa là trời sẽ sáng.

Trần Thế Vũ lắng nghe tiếng tim đập của chính mình, cảm nhận cái thôi thúc lạ lùng thi thoảng lại trỗi dậy ở trong hắn. Hắn nhìn thoáng qua cảnh sát An, vô thức liếm liếm môi.

“Này.”

Trần Thế Vũ giật thót mình.

“Cái… cái gì?”

“Tôi lại ngửi thấy mùi cá.”

Cảnh sát An nói mà không hề mở mắt, giọng chỉ lớn hơn tiếng thầm thì một chút.

“Mùi… cá?”

“Ừ, không phải cái mùi ở trên đồi… Hồi sáng nay tôi cũng ngửi thấy mùi tương tự… Khoan đã, đó không phải là mùi cá…”

Cái sự trình bày có phần lộn xộn của cảnh sát An khiến Trần Thế Vũ cũng bị lẫn lộn.

“Anh đang nói cái gì? Tôi không hiểu.”

“Ý tôi là, tôi ngửi thấy một cái mùi mà tôi ngửi thấy hồi sáng. Và nó không phải là mùi cá. Chính cậu đã khiến tôi nhớ lầm nó là mùi cá.”

Trần Thế Vũ không nhớ nổi mình đã làm gì.

“Vậy sao…”

“Ừ, mà giờ lại không ngửi thấy được nữa rồi.”

“...”

“Có đôi lúc ánh mắt của cậu rất lạ.”

“Hử?”

“Bình nói với tôi như vậy. Tôi thì tôi không có thói quen nhìn vào mắt không phải phụ nữ.”

Trần Thế Vũ cười trừ. Trong đầu xe im lặng trở lại. Trần Thế Vũ nhìn quanh và phát hiện ra cảnh sát Bình không thấy bóng dáng đâu cả.

“Có đôi lúc… trong đầu tôi xuất hiện những suy nghĩ rất kì lạ.” Trần Thế Vũ chợt nói.

“Lạ như thế nào?”

Như là tôi muốn ăn thịt anh.

“Rất lạ. Không thể miêu tả.”

Cảnh sát An: “...”

Cảnh sát An: “Đôi khi tôi cũng có những suy nghĩ rất lạ.”

“Lạ như thế nào?”

“Tôi đọc một câu chuyện và nghĩ rằng mình là nhân vật chính trong câu chuyện ấy. Như hiện tại chẳng hạn, một truyện kinh dị… Mấy truyện kinh dị những năm gần đây đều kết thúc với cái chết của tất cả mọi người.”

“Mười ba cái xác trong thùng xe bị khoét thủng bụng. Chết như thế thì thật là thảm.”

“Bọn họ đã chết chìm, sau đó mới bị thứ gì đó phá bụng chui ra.” Cảnh sát An sửa lại. “Mấy gã tài xế mới là thật thảm. Dù thứ gì đã chui ra từ mấy cái xác thì chúng cũng đã xé xác bọn họ.”

“Kinh khủng.” Trần Thế Vũ gật gù. “Nhưng không có gì đảm bảo rằng mấy kẻ bị vỡ bụng đã chết đuối trước cả.”

Lại yên lặng. Mỗi người mường tượng sự kinh khủng bằng bộ óc của riêng mình.

“Thôi ngủ đi. Trời vừa sáng chúng ta sẽ phải lên đường ngay đó.”

Trần Thế Vũ nhún vai. Cảnh sát Bình muốn mọi người xuất phát ngay khi trời sáng, đi dọc theo đường nhựa về lại thành phố. Nếu không phải có quái vật lảng vảng ở xung quanh thì có khi anh ta đã yêu cầu cả bọn đi ngay trong đêm.

Tung tích của những con quái là một bí ẩn ẩn chứa nguy cơ.

Chúng đã nhân cơ hội đám Trần Thế Vũ không có mặt mà bỏ đi. Hoặc nên nói là thật may mắn là chúng rời đi khi họ không có mặt, hoặc trên mặt đường có thể đã nhiều thêm mấy cái xác.

Trần Thế Vũ âm thầm thở dài. Lũ quái đi đâu không phải là vấn đề hắn nên quan tâm vào lúc này. Đồng hồ đếm ngược trong đầu Trần Thế Vũ vẫn chạy đều đặn không ngừng. Tí tách tí tách yêu cầu hắn phải có hành động.

Nửa tiếng sau, Trần Thế Vũ liếc nhìn cảnh sát An một cái, sau đó mở cửa nhảy xuống xe.

Bạn đang đọc Tận Thế Biến Thân sáng tác bởi nanhtrang3000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nanhtrang3000
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.