Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1451 chữ

Editor: Thiên Nguyệt.

Hiện tại Zombie còn chưa bắt đầu tiến hóa, vẫn như cũ là một bộ dạng vừa ngu xuẩn vừ dễ thương.

Tô Nhuyễn Nhuyễn vui vẻ quơ quơ hai tay cùng bọn hắn chào hỏi.

"Ngao ô ô ô. . ." Zombie nhiệt tình đáp lại.

Tô Nhuyễn Nhuyễn càng thêm kích động.

Zombie điên cuồng tru lên, sau đó bắt đầu hành trình ăn tiệc đứng.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ý đồ hạ kính xe xuống, cho zombie thêm đồ ăn.

Bị Lục Thời Minh đè xuống đầu.

Tô Nhuyễn Nhuyễn gian nan giãy dụa, vẫn như cũ muốn cùng Zombie tương thân tương ái.

Sau đó bị Lục Thời Minh vô tình chèn ép.

Xe vũ trang đột nhiên tăng tốc.

Nhóm xe cá nhân cuống quýt đuổi theo.

Nhữn xe nào không đuổi theo kịp thì bị bỏ lại phía sau, bị zombie vây quanh.

Nghê Dương dựa vào kỹ thuật lái xe cao siêu của cô, vướt qua nhóm xe cá nhân, theo sát đằng sau chiếc xe vũ trang cỡ lớn.

Trải qua một đợt Zombie triều này.

Sau chiếc xe vũ trang chỉ còn lại vài ba chiếc xe con.

Đến một chỗ trạm xăng dầu, xe vũ trang mới dừng lại.

Binh sĩ vũ trang nhìn thấy đằng sau chỉ có hai ba chiếc xe, cười khẩy.

Có chủ xe cá nhân xuống xe bất bình.

"Vật tư đều cho mấy người, mấy người không phải nói muốn bảo vệ chúng tôi sao?"

Binh sĩ vũ trang giơ súng lên, trực tiếp bắn chết người chủ xe kia.

Những người tính gây chuyện sợ đến trắng bệch cả mặt.

Binh sĩ vũ trang kia cười lạnh nói: "Chỉ là để các người đi theo sau mà thôi."

Mọi người giận mà không dám nói gì.

Không đi theo, chắc chắn sẽ chết.

Đi theo, khả năng còn le lói hy vọng sống.

Tô Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên minh bạch.

Thì ra bọn hắn chỉ là muốn vật tư, không hề có ý định bảo hộ những người này.

Vậy sao nữ chính lại đi theo xe vũ trang đây?

Tô Nhuyễn Nhuyễn quay đầu nhìn sang, đã thấy Nghê Dương đang cùng với một binh sĩ nói chuyện.

Cô ấy ngậm điếu thuốc, trên lưng đeo súng, lộ ra sườn mặt lạnh lùng, soái khí.

Binh sĩ vũ trang sắc mặt đỏ lên, gương mặt sùng bái nhìn Nghe Dương.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: . . . kiếm, kiếm được tiểu đệ đệ rồi?

Một lát sau, Nghê Dương trở về, nói"Đúng là xe từ trong căn cứ đi ra. Bất quá chỉ có 1 dị năng giả. Là hệ hỏa."

Hiện tại dị năng giả còn rất khan hiếm, một chiếc xe vũ trang như này xác thực là không thể nào xuất hiện ba dị năng giả được.

Cuối cùng, nghe Dương tổng kết một câu nói:"Tôi cảm thấy căn cứ kia cũng hẳn là có thể đến."

Quả nhiên, không hổ là nữ chính lãnh huyết vô tình.

Biết nhìn xa trông rộng.

Chứ không phải đơn thuần đi kiếm tiểu đệ.

Tô Nhuyễn Nhuyễn thật lòng bội phục Nghê Dương.

Bên kia, Đoạn Trân cũng nhìn thấy Nghê Dương.

Cô nàng xông lại, vòng qua Nghê Dương, một phát bắt được Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: ? ? ? A? Ngươi nữ nhân này, thế nào lại chuyên môn đi chọn quả hồng mềm để nặn a!

"Nhất định là các người làm! Các người đem hại Chí Hạo!"

Tô Nhuyễn Nhuyễn nghiêng nghiêng đầu, kém chút bị Đoạn Trân phun một mặt đầy nước bọt.

"Cậu ta thế nào?"

Nghê Dương đi lên giật Đoạn Trân ra.

Đoạn Trân kêu khóc nói: "Anh ấy bất tỉnh rồi!"

. . .

Trương Chí Hạo quả thật choáng váng đến bất tỉnh.

Nhưng mà bác sĩ trên xe vũ trang nói, có thể nhặt được cái mạng đã coi như là may mắn.

Lúc đó, Lục Thời Minh đang đứng cạnh bên người Tô Nhuyễn Nhuyễn, nghe được câu này, ý vị không rõ cười, "Vậy nhưng thật sự đúng là vạn hạnh trong bất hạnh."

Tô Nhuyễn Nhuyễn liếc nhìn Lục Thời Minh một chút, bất an đứng thẳng người.

Bên kia đột nhiên đi tới ba người đàn ông.

Cao lớn vạm vỡ sau lưng đeo súng.

Đi đầu là người đàn ông có mái tóc màu đỏ rực, đi đến đứng bên cạnh người Đoạn Trân.

Đoạn Trân đã sửa soạn xong.

Mặc chiếc váy xẻ ta gợi cảm, người như không có xương dựa vào người đàn ông tóc đỏ.

Xem ra mới có mấy giò ngắn ngủi, cô ta liền dùng tài năng của mình, câu được đội trưởng lợi hại nhất trong đội xe này.

Người đàn ông lúc đầu rất hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, nhưng khi liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Trên mặt của hắn hiện ra tia kinh diễm.

Cho dù có là trước tận thế đi nữa thì cũng không có nhiều người đẹp được như vậy, chứ đừng nói là sau tận thế.

Tô Nhuyễn Nhuyễn cầm tay áo Lục Thời Minh, tránh sau lưng anh.

Người đàn ông tóc đỏ nhìn sang Lục Thời Minh, nhìn thấy anh vòn eo mảnh khảnh, da thịt trắng noãn, gương mặt xinh đẹp, tay chói gà không chặt, liền cười chế nhạo một tiếng.

Yếu gà.

"Ta là Vương Căn." người đàn ông tóc đỏ vác súng, tay đặt lên eo Đoạn Trân, nói: "Dị năng hệ hỏa."

Quần chúng ăn dưa xung quanh phát ra tiếng sợ hãi thán phục.

Đoạn Trân kiêu ngạo ngửa đầu, cảm nhận được sự ghen tị chung quanh.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhớ kỹ, đây cũng là một pháo hôi.

Nghe nói nhà hắn ba đời đơn truyền, nên khi có được con trai là hắn, liền đặt tên là: Vương Căn.

Đáng tiếc, Vương Căn nhà bọn họ bị chặt đứt trong tay nam chủ.

Hơn nữa là chặt một cách triệt để.

"Chúng tôi muốn đi đến siêu thị cạnh đây, có muốn đi cùng không?" Vương Căn đưa ra lời mời.

Ngay sát vách trạm xăng dầu là siêu thị cỡ lớn.

Xem ra mục đích của chiếc xr vũ trang này rất rõ ràng, chính là vì tìm kiếm vật tư.

Nghê Dương nghĩ nghĩ, gật đầu, bọn họ lúc đầu cũng là dự định đi đến đó.

Nghê Dương quay ra nói với Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh:"hai người cùng tôi đi vào tìm kiếm vật tư hay là ở ngoài này? Vật tư tôi tìm được, không có phần của hai người."

Quả nhiên là nữ chính vô tình.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức nói: "Tôi muốn đi vào."

Nơi nào có thể nguy hiểm tính mạng, nơi đó liền có cô.

Nghê Dương rất là ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Lục Thời Minh nói: "Nhuyễn Nhuyễn đi đâu, tôi liền theo đó."

Tô Nhuyễn Nhuyễn: . . . Tôi đi tìm chết nha.

Nghê Dương nói: "Sau khi đi vào, mạng ai thì tự bảo vệ, tôi sẽ không bảo vệ hai người."

Tô Nhuyễn Nhuyễn gắng sức gật đầu.

Tuyệt đối không nên quan tâm đến cô, cô sẽ tự mình đi tìm chết.

Vương Căn vỗ vỗ mông Đoạn Trân, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Tô Nhuyễn Nhuyễn.

"Vào xe ở ngoài này đợi."

Đoạn Trân oán hận cắn răng, giẫm lên giày cao gót rời đi.

Đám quần chúng ăn dưa bên kia sau khi nghe cuộc trò chuyện, gan liền lớn quyết định đi theo sau.

Vật tư của bọn họ đều bị mấy binh sĩ vũ trang này cầm đi, mà khoảng cách đến khu căn cứ còn có mấy ngày đường.

Không có ăn, bọn hắn sẽ chết.

. . .

Tiểu đội ngũ tạm thời liền bắt đầuxuất phát.

Tô Nhuyễn Nhuyễn cùng Lục Thời Minh là hai đứa con chồng trước đi ở giữa.

Ánh mắt Vương Căn rơi trên người Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Thiếu nữ mặc bộ đồ rằn ri hơi cũ, trên hông buộc dây lưng, phác họa ra vòng eo mảnh khảnh. Tóc đen tán loạn, rủ xuống đầu vai, làm lộ ra đôi con ngươi diễm lệ lấp lánh.

Làn da tráng như tuyết.

Là cực phẩm . . .

Hai con ngươi của Vương Căn ảm đạm.

Tại tận thế, tất cả dục vọng đều bị phóng đại lên.

Không có cái gì kìm hãm, bọn chúng như dã thú phá lồng mà thoát ra.

Loại mỹ nhân nhỏ yếu, đáng thương, không nơi nương tựa, hiển nhiên là thuộc về loại cường giả như bọn hắn.

Bạn đang đọc Tận Thế: Mỗi Ngày Gian Nan Đi Tìm Chết của Điền Viên Bào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bổncôngchúa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.