Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 918 chữ

Editor: Thiên Nghuyệt.

Lục Thời Minh và Nghê Dương đều không nói ra dị năng của mình.

Họ bị bắt nộp vật tư, rồi bắt đầu chờ đợi kiểm tra.

Lục Thời Minh thay bộ quần áo đã bị Tô Nhuyễn Nhuyễn cào rách.

Anh đổi một bộ quần áo thể thao hơi cũ màu xám bạc nhạt.

Thân cao chân dài trên lưng khoác bao đứng ở nơi đó, không biết hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt.

Thậm chí binh sĩ nữ đang kiểm tra bên nữ cũng không nhịn được mà ngó đầu ra nhìn.

Trái lại Tô Nhuyễn Nhuyễn, mặc trên người là bộ quần áo màu trắng của Đoạn Trân, giờ nhìn màu sắc bộ quần áo thể thao không khác gì màu cháo lòng, tội nghiệp đứng bên cạnh Lục Thời Minh, giống như kia là con nhà người ta và con nhà mình đi nghịch bùn về vậy.

Chỉ có gương mặt kia là được coi như sạch sẽ.

Đột nhiên, Lục Thời Minh đưa tay ra, đem mũ sau áo trùm lên đầu tô Nhuyễn Nhuyễn.

Mũ trùm rất lớn, lỏng là lỏng lẻo che đi hơn nửa gương mặt tô Nhuyễn Nhuyễn.

Chỉ lộ ra cái cằm trắng nõn tinh xảo.

Giống như bạch ngọc, trong suốt trơn bóng.

Lục Thời Minh lấy nước ra, cho Tô Nhuyễn Nhuyễn uống một chút.

Thuận tiện lau cái mặt.

Lúc đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn đầu choáng mắt hoa sau khi uống được ngụm nước liền cảm giác được cơ thể tốt hơn rất nhiều.

Giống như lữ khách đi giữa sa mạc cằn cỗi nhìn thấy đước ốc đảo.

Quả nhiên nước là nguồn sống của sinh mệnh a.

Tô Nhuyễn Nhuyễn bẹp bẹp miệng, ôm bình nước uống mấy ngụm.

Nghê Dương liếm liếm môi khô khốc, "Cho tôi một ngụm nước với."

Lục Thời Minh lấy chai nước trong balo ra

Nghê Dương nói: "Tôi uống cùng với ngốc bạch ngọt là được rồi."

Lục Thời Minh nói: "Đấy là bình nước chuyên dụng của Tô Nhuyễn Nhuyễn."

Tô Nhuyễn Nhuyễn: ? ? ? Tôi thế nào lại không biết chuyện này.

Nghê Dương nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, ánh mắt thể hiện "Tận thế rồi mà cô còn ra vẻ như vậy".

Tô Nhuyễn Nhuyễn: ? ? ? Tôi cảm thấy tháng sáu có tuyết bay.

Nghê Dương cầm một chai nước khác.

Bên kia, Lục Thời Minh thì quang minh chính đại ngửa đầu, đem phần nước còn lại của Tô Nhuyễn Nhuyễn uống hết.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: ? ? ? Nói là bình nước chuyên dụng của tôi mà?

Người thanh nhiên cười, nhã nhặn tuấn tú, gió mát trăng sáng.

"Anh không phải là người khác của Tô Nhuyễn Nhuyễn"

Đúng, anh không phải, anh là nam chủ.

. . .

Uống nước xong, vừa vặn liền tới Tô Nhuyễn Nhuyễn đi kiểm tra.

Tô Nhuyễn Nhuyễn đi theo binh sĩ vũ trang đến phòng tối để kiểm tra.

Cô nhìn thoáng qua bốn phía, phát hiện không có người nào chú ý cô, hít sâu một hơi, bỗng nhiên hướng cánh tay của mình cắn một phát.

A!

Đau quá!

Nơi này quá đau, đổi chỗ khác.

A!

Đau quá!

Đổi chỗ khác đi. . .

"Đang làm cái gì đó!"

Binh sĩ vũ trang đi từ phía trước lại nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn làm hành động kì quái, trong đầu liền lóe lên ý nghĩ, trực tiếp dơ khẩu súng nhắm vào cô.

Người phụ nữ này vừa rồi lại tự cắn chính mình?

Sau lưng Tô Nhuyễn Nhuyễn là Nghê Dương nghe được động tĩnh liền tranh thủ thời gian đi vào.

Thiếu nữ vì giật mình, nên mũ trùm đầu liền rơi ra hơi nửa, lộ ra khuân mặt nhỏ trắng như men sứ. Sợi tóc lộn xộn, nhu nhược dán vào hai gò má.

Cô mở to cặp mắt to như bị bao phủ bởi hơi nước,đối mặt với súng ống đen ngòm, mà lòng đầy sợ hãi, ở đuôi mắt đỏ lên giống như liền muốn khóc ngay lập tức.

Bởi vì luật lệ khi kiểm tra, cho nên cô đã kéo áo khoác rộng thùng thình bên ngoài ra.

Liền lộ ra dáng người bên trong bộ quần áo.

Suy nhược, tinh tế, kiều nhuyễn. Đôi lông mi đen dài, môi đỏ doanh mục, ống ánh sáng long lanh căng mọng như con búp bê bằng sứ xinh đẹp lại quý giá.

Binh sĩ vũ trang ngầm nuốt một ngụm nước bọt, kém chút liền cả súng cũng đánh rơi.

Dạng vưu vật như

này, hắn là lần đầu tiên được nhìn thấy.

Tại tận thế, mỹ mạo chính là căn nguyên của mọi tội lỗi.

Mà vẻ đẹp giống như Tô Nhuyến Nhuyễn.

Quả thực chính là tội lỗi không thể tha thứ.

Có lẽ suốt ngày ở cạnh nhau, nên Nghê Dương không có phát hiện ra.

Nhưng bây giờ, cô nhìn mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn, trực giác cô cảm thấy không tốt.

Cái loại ngốc bạch ngọt này, lúc nào lại xinh đẹp như vậy, hơn nữa xinh đẹp như thế. . . câu hồn nhiếp phách người khác.

Nghê Dương cúi đầu, nhìn thoáng qua làn da khô cằn của mình.

Lại nhìn qua làn da mọng nước non mịn của Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Nhìn mái tóc xác xơ của mình.

Lại nhìn mái tóc đen dài óng mượt như tơ lụa thượng hạng của Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Cô muốn tự bế.

Bạn đang đọc Tận Thế: Mỗi Ngày Gian Nan Đi Tìm Chết của Điền Viên Bào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bổncôngchúa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.