Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 961 chữ

Editor: Thiên Nguyệt.

"Có chuyện gì xảy ra?"

Một cái dây đằng to lớn dịch chuyển tới chỗ này.

Tuy phòng kiểm tra cho nam và nữ không cùng một phòng, nhưng hai gian phòng này là được tách ra từ một phòng, ở giữa có cánh cửa.

Cánh cửa kia bị mở ra.

Trước mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn liền xuất hiện một người đàn ông.

Thấp bé, quái dị, có chút khô cằn thiếu nước giống như dây đằng vừa rồi.

Ngay khi nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn, cặp mắt đục ngầu người đàn ông nháy mắt liền sáng lên.

Mỹ nhân xinh đẹp như vậy, an tĩnh đứng ở nơi đó, tất cả mọi thứ xung quanh dường như trở nên phông nền cho cô. Căn phòng nhỏ u ám cũng như được làn da oánh thuận như ngọc của cô chiếu sáng.

Đàn ông nào mà chả thích người đẹp.

Mà trước mặt hắn bây giờ còn là mỹ nhân đẹp đến kinh tâm động phách.

Mắt đẹp môi mềm, trời sinh chính là vưu vật. Trên người còn mang theo một cỗ ngây thơ thiên chân.

Vừa mềm mại đáng yêu vừa trong sáng, thuần túy.

Gương mặt kia, vô hại lại đẹp đẽ.

Thậm chí đẹp đến mức người ta nghĩ muốn phá hủy nó.

Trong hoàn cảnh đặc bệt như tận thế này, loại người như vậy đáng lẽ không nên tồn tại, kéo ham muốn phá hủy của con người lên tới đỉnh điểm.

Mà Tô Nhuyễn nhuyễn kia chính là người phụ nữ đứng trên đỉnh của loại dục tàn bạo muốn phá hủy này.

Cô rất tinh tế, yếu ớt phảng phất đụng một cái liền nát.

Loại cảm giác đặc biệt yếu ớt này, tựa như cậy anh túc mê hoặc người, tại tận thế càng được phóng đại vô hạn.

Nghê Dương nghiêng người, ngăn trước mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Đằng sau đi tới một người phụ nữ mặc quân trang.

Nhìn cái dây leo kia một chút, sau đó đưa mắt nhìn sang Tô Nhuyễn Nhuyễn nói:"Cô đi vào kiểm tra đi."

Tô Nhuyễn Nhuyễn cùng Nghê Dương đi vào chung.

Tầm mắt của dây leo dính chặt trên người cô, như muốn móc xuống một miếng thịt.

Loại cảm giác buồn nôn này bán trên người mình, khiến cho Tô Nhuyễn Nhuyễn không nhịn được rùng mình một cái.

Cô hối hận.

Cô cự tuyệt cái cây dây leo kia.

Còn không bằng đem cô cho nam chính chặt thành mười tám khối.

. . .

Bên trong phòng tối.

Người phụ nữ mặc quân trang kiểm tra từ trên xuống dưới trên người Tô Nhuyễn Nhuyễn, một chỗ cũng không bỏ qua.

Thân ở tận thế, người con gái có làn da trắng nõn đến quá đáng.

Làn da trắng mượt kia giống như loại bạch ngọc thượng đẳng nhất.

Trăng như tuyết, không chút tỳ vết nào.

Người phụ nữ mặc quân trang trừ bỏ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ, suýt chút nữa muốn hỏi phương pháp chăm sóc da.

Cuối cùng cô vẫn nhịn được.

Cô nhìn mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn, cảm thấy đây nhất định là đẹp trời sinh.

Cô cũng không muốn tự mình rước lấy nhục.

"Đây là cái gì?"

Cô chỉ vào ấn kí trến cánh tay Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Ấn kí rất nhạt, hơi nhợt nhạt một chút xíu.

Nhưng bởi vì thiếu nữ quá trắng, cho nên phá lệ rõ ràng.Hơn nữa còn lít nha lít nhít, một đường uốn lượn hướng lên trên,

giống như một vết xăm xinh đẹp. Muốn xem nhẹ cũng không được.

Tô Nhuyễn Nhuyễn còn chưa lên tiếng.

Nghê Dương liền nói: "Cô ấy đã có bạn trai."

Người phụ nữ quân trang sững sờ, nhớ tới vừa nãy nhìn trộm thấy người thanh niên mười phần nhã nhặn tuấn mỹ, trên mặt hiện lên vài tia ghen tị, sau đó khi nhìn mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn, liền là một trận tiếc nuối.

Lớn lên là cái dạng này, tìm được một bạn trai như thế đúng là không có vấn đề gì hết.

Chỉ là bây giờ đã là tận thế.

Người thanh niên đẹp như vậy nhưng tay trói gà không chặt thì làm được lợi ích gì.

Nhưng mà. . . nguời phụ nữ mặc quân trang một lần nữa nhìn về phía vết tích.

Đây là bạch tuộc tinh sao?

Cũng quá cuồng dã đi!

Người phụ nữ mặc quân trang hoàn toàn không thể nào tưởng tượng nổi, một thanh niên nhã nhặn như vậy lại có thể phóng đãng không kiềm chế được như thế.

Cô ta phất phất tay.

Tô Nhuyễn Nhuyễn cùng Nghê Dương liền bị mang theo ra bên ngoài.

Tô Nhuyễn Nhuyễn phiền muộn buông ống tay áo của mình xuống.

Nghĩ nghĩ vẫ là do mình chưa đủ hung ác.

Cắn bao nhiêu phát như vậy, ngay cả da cũng không xước lấy một chút. . . nhưng mà vết cắn này thì có bạn trai hay không thì có liên qua gì?

. . .

Kiểm tra xong, mọi người đứng tại thao trường , chờ đợi người tới phát biểu cùng phân phối vật tư.

Người đến điều khiển là người có dây leo kia.

Đại khái là muốn khoe khoang, nâng cao bản thân hạ thấp người khác.

Sau khi tan họp, hắn đi đến trước mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn, trên mặt biểu lộ thần sắc thèm nhỏ dãi không thèm che dấu.

Hắn duỗi ra một cây nhỏ bé dây leo, đẩy đẩy mũ trùm của Tô Nhuyễn Nhuyễn ra.

Tô Nhuyễn Nhuyễn vô ý thức hoảng sợ lui về sau.

Liền đụng vào một người.

Lục Thời Minh đưa tay, đem người ôm vào trong ngực.

Bạn đang đọc Tận Thế: Mỗi Ngày Gian Nan Đi Tìm Chết của Điền Viên Bào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bổncôngchúa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.