Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1106 chữ

Editor: Thiên Nguyệt.

. . .

Con mắt Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức liền sáng lên.

Có nam chính ở đây canh cửa, thì ngưu quỷ xà thần ai mà dám lại gần chứ!

Hai mắt Tô Nhuyễn Nhuyễn sáng lấp lánh chờ Lục Thời Minh đi ra ngoài đợi cô.

Lục Thời Minh cười nhẹ nhàng nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn mặt có chút đơ, cô thận trọng nói: "Anh, anh không đi ra ngoài sao?"

Lục Thời Minh nghiêng đầu, lại có một ít vô tội.

"Nhuyễn Nhuyễn không phải sợ sao? Anh đứng ở đây đợi em."

Nói xong, mặt Lục Thời Minh vẫn ôn hòa nhã nhặn như cũ, Tô Nhuyễn Nhuyễn lại như thấy được ác ma đang cười.

Không, không phải ác ma, là ác quỷ, là ma quỷ, là biến thái!

"Anh xoay qua chỗ khác, Nhuyễn Nhuyễn cứ đi đi."

Tô Nhuyễn Nhuyễn trợn mắt há mồm.

Nhà vệ sinh chỉ có một cái bồn cầu, vừa rồi cánh cửa kia còn bị chính mình đạp hư.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu, nhìn bóng lưng thanh niên thon gầy, lại tự nhiên cảm giác được mình nghẹn bàng quang đến muốn nổ luôn rồi.

Cô tuy rằng một lòng muốn chết, vọng tưởng rằng sớm thăng thiên, nhưng không phải là vì nghẹn nước tiểu mà chết.

Tô Nhuyễn Nhuyễn rốt cục "Ngao" một tiếng không thèm đếm xỉa.

Người sống còn có thể cho ngẹn nước tiểu đến chết!

Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng nhiên đem áo khoác của mình cởi ra, chùm vào trên đầu mình, sau đó mừng khấp khởi đi vào nhà xí tối tăm.

Lục Thời Minh đứng trước tấm gương trong suốt nhìn thấy hết thảy: . . . Bịt tai trộm chuông? Đà điểu chôn cát?

Rốt cuộc cũng giải quyết xong đại sự của đời người, Tô Nhuyễn Nhuyễn vội vội vàng vàng đem áo khoác trên đỉnh đầu lấy xuống, sau đó phát hiện Lục thời Minh thế mà đã không còn ở đây.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức lao ra, thanh niên đang đứng tại cửa ra vào, cũng không biết đang nhìn cái gì.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức lay đi lên.

Lục Thời Minh nghiêng người, né tránh cô.

Tô Nhuyễn Nhuyễn mười phần ủy khuất biểu hiện ngươi không yêu bảo bảo sao?

"Không có rửa tay."

"Không có nước."

Lục Thời Minh lấy trong balo ra một bình nước, vặn ra ra hiệu Tô Nhuyễn Nhuyễn đua tay ra rửa.

Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa tay, nước sạch rầm rầm chảy xuống.

Hai bàn tay mềm mại liền được rửa sạch.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lắc lắc bàn tay nhỏ, bên kia Lục Thời Minh lấy ra một khối khăn, tỉ mỉ thay cô lau sạch sẽ, bộ dáng kia như là đang an ủi cho đối tượng đi theo để giải phẫu moi tim móc phổi.

Tô Nhuyễn Nhuyễn sợ hãi a.

Một khi cô sợ hãi là lại mắc đi vệ sinh.

Bất quá cô kìm nén đến được!

. . .

Chờ Tô Nhuyễn Nhuyễn cùng Lục Thời Minh từ lầu hai đi xuống, Trịnh Thụ đã dạng chó hình người ngồi tại ghế lão đại của hắn.

Nếu như không chú ý trên mặt hắn có vết thương do cánh cửa đè xuống.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức xác định.

Vừa rồi cái người có ý đồ mở cửa nhà vệ sinh, đi làm chuyện biến thái chính là Trịnh Thụ!

Tô Nhuyễn Nhuyễn run lẩy bẩy bóp lấy cánh tay Lục Thời Minh, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Bộ dáng vô cùng đáng thương này khiến cho khuân mặt Trinh Thụ đỏ lên, phẫn nộ khó nhịn vô cùng**.

Vừa rồi, hắn kém chút, kém chút liền đã thành công.

"Sao vậy?"

Nghê Dương phát hiện Tô Nhuyễn Nhuyễn không thích hợp.

Tô Nhuyễn Nhuyễn một phen nước mũi, một phen nước mắt chuẩn bị lên án.

Lục Thời Minh đột nhiên một phen bóp lấy miệng nhỏ của cô, sau đó cưỡng chế đút cho cô một ngụm nước, nhẹ nhàng trấn an nói: "Không sao, đừng sợ, trên đời này làm sao lại có quỷ được."

Nghê Dương lập tức lộ ra biểu tình khinh bỉ.

Người lớn như vậy, còn sợ quỷ, a.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: Ủy khuất.

Lục Thời Minh nắm Tô Nhuyễn Nhuyễn đi đến nơi hẻo lánh, sau đó ôn nhu bóp bóp khuân mặt nhỏ nhắn mễm nhũn, từ trong túi móc ra viên kẹo, " Nhuyễn Nhuyễn còn nhớ hôm nay là ngày gì không?"

Tô Nhuyễn Nhuyễn khóc sướt mướt nói: "Là ngày giỗ sang măm của em?"

Lục Thời Minh ôn nhu nắm lên tay áo Tô Nhuyễn Nhuyễn, lau nước mũi, sau đó lắc đầu nói: "Không, là sinh nhật của anh."

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhớ lại.

Hôm nay đúng là sinh nhật nam chủ.

Lục Thời Minh bộ dáng tươi cười phi thường ôn nhu, thậm chí ôn nhu đến mức quỷ dị.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức cảm thấy tóc run lên.

Bởi vì nói lên sinh nhật, Tô Nhuyễn Nhuyễn lại nghĩ tới đến một sự kiện.

Dựa theo kịch bản, nguyên nữ phụ chính là vào ngày sinh nhật Lục thời Minh, đẩy mạnh anh vào zombie.

Hơn nữa còn là hai lần.

Lần thứ nhất, Lục Thời Minh trùng sinh.

Lần thứ hai, Lục Thời Minh bị kích phát ra dị năng đọc nhất vô nhị tại mặt thế này.

Tô Nhuyễn Nhuyễn biết, dị năng của Lục Thời Minh, là hủy thiên diệt địa, hoành hành bá đạo như thế nào.

Cô nghĩ, không có dị năng nam chủ đã có thể dựa vào một cái rìu đã có thể khinh thường mọi thứ, có thêm dị năng nam chủ sẽ còn chà đạp mọi thứ như thế nào a.

Đáng tiếc khi cô xuyên qua, kịch bản bắt đầu liền sai lệch.

Cái này cũng liền mang ý nghĩa, đến bây giờ, Lục Thời Minh còn chưa có bị kích phát ra dị năng.

Lúc này sẽ không ảnh hưởng đến con đường nam chủ vương bá đâu nhỉ?

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn thoáng qua rìu của Lục Thời Minh búa, yên lặng nghĩ vương bá vẫn là nam chủ vương bá nhất mà thôi.

Ai cũng không sánh bằng anh vương bá được.

Tác giả có lời muốn nói: Con rùa nam chủ, online chém người, gấp.

------------------------------------------------------------

Những lượt thích ở mỗi chương truyện sẽ là động lực để mình có nghị lực dịch truyện hơn nên mong rằng các bạn có thể like cho mình ở mỗi chương nhé.

Bạn đang đọc Tận Thế: Mỗi Ngày Gian Nan Đi Tìm Chết của Điền Viên Bào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bổncôngchúa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.