Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1184 chữ

Editor: Thiên Nguyệt.

Sau khi đến siêu thị, Tô Nhuyễn Nhuyễn bị dọa sợ ngây người.

Sao cô lại có thể nhìn thấy cả một đám zombie chen lấn nhau như đang tranh đồ hộp thế kia?

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhướn người lên, sau đó phát hiện ra tất cả zombie đều chen vào một chỗ, còn chỗ khác thì mười phần trống trải.

Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy chắc bên kia có dồ tốt gì đó có thể hấp dẫn zombie.

Càng đến gần nhìn hơn, cô phát hiện rằng đây đúng là một thứ tốt.

Một zombie nam thân cao chân dài, khuân mặt tuấn mỹ, khoác trên mình bộ âu phục dính máu, nhưng giờ phút này bị mốt đám zombie ép khuân mặt vặn vẹo lên mặt kính, sắp thành cái bánh kẹp luôn rồi.

Nếu không phải Tô Nhuyễn Nhuyễn có con mắt dò ra soái ca, nếu không nhất định không nhận ra.

Nguyên lai zombie cũng có gu thẩm mĩ nha.

Một đống zombie nữ xông lên như tre gia măng mọc, hướng tới nam zombie mà đè ép, đối diện với góc đó là nơi hẻo lánh có dám zombie nam khác ủy khất co lại thành một đoàn.

"Ngao ô ô. . . [ mẹ nó đừng chen lấn ] "

"Ngao ô ô. . . [ siêu thị cũng không phải nhà ngươi mở, cứ chen đấy thì sao ] "

Rồi đến khi lục Thời Minh dựng xe điện, thong thả, chậm rãi cởi mũ bảo hiểm xuống, đám zombie nữ kia đột nhiên dừng lại động tác.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nghĩ nhất định đám zombie này ngửi thấy mùi thịt tươi nên quyết định công kích họ đây mà.

Nào, tới đi, tới hết đi, cho cô cảm nhận thế giới này tàn khốc thế nào đi!

Tô Nhuyễn Nhuyễn thẳng lững ưỡn ngực, dũng cảm đối mặt Zombie.

Đám Zombie nư điên cuồng gầm thét, ánh mắt lướt qua Tô Nhuyễn Nhuyễn, nhắm ngay vào người đứng sau cô là Lục Thời Minh.

Còn con zombie nam soái khí đầy mình kia đã bị các cô dẫm đạp dưới chân.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: . . . Ai, không phải, thịt của cô cũng rất tươi mới nha, các người chẳng lẽ không có ý nghĩ gì sao??

Tô Nhuyễn Nhuyễn quyết định thử để lộ cánh tay của mình ra để thử nghiệm, lại bị Lục Thời Minh tri kỉ kéo tay áo xuống, còn thuận tiện cài cúc tay áo lại.

"Nhuyễn Nhuyễn, em chú ý chút, đừng để mình bị cảm nhiễm."

Tô Nhuyễn Nhuyễn ủy khuất bẹp bẹp miệng, cảm thấy mình như bị Zombie vũ nhục.

Các ngươi rõ ràng đều mù lòa hết rồi ! Thế nào còn thích xem soái ca như vậy hả!

Chẳng lẽ chỉ cần ngửi một cái liền có thể phát hiện có đẹp trai hay không!

Tô Nhuyễn Nhuyễn trừng mắt, nhích nhích lại gần Lục Thời Minh .

Tại tận thế dơ bẩn thế này, thì trên người thanh niên cả người mang theo hương thơm thanh lãnh, giống như tuyết ngày đông, gió mát ngày hè vậy.

"Ngao ô ô ô. . ."

Đám zombie trong siêu thị đã gấp không chờ nổi muốn nếm thử mùi vị của soái ca như thế nào rồi.

Ngay cả đám zombie nam đằng kia cũng như nổi lên cơn điên, chạy tới đám zombie nữ, cùng nhau chen lấn.

Nhưng tất cả bọn hắn đều bị nhốt ở bên trong siêu thị, chỉ có thể không ngừng va chạm cửa thủy tinh

Cảnh tượng vô cùng thảm thiết, mười phần đồ sộ. Có thể so với mấy bác gái tranh đoạt đồ ăn giảm giá khi đi chợ.

Tuy là Tô Nhuyễn Nhuyễn một lòng muốn chết, nhưng cô cũng thực sợ hãi a!

Giới zombie con nào con đấy đều hung tàn như vậy? Chẳng lẽ trên thế giới này không có chỗ đặt chân cho cái loại yếu đuối, rác rưởi như cô sao?

"Không sao đâu Nhuyễn Nhuyễn. Chúng ta không đi siêu thị, đi nhà kho thôi là được rồi."

Trong nhà kho bình thường không có người, cho dù có người bị biến thành zombie thì cũng sẽ không nhiều như trong siêu thị.

Lục Thời Minh bảy lần quặt tám lần rẽ dẫn Tô Nhuyễn Nhuyễn tránh thoát Zombie, tìm nhà kho của siêu thị.

Cửa kho hàng vần còn khóa, vừa nhìn liền biết bên trong không có người.

Khóa là loại khóa sắt to đời cũ.

Còn có dây xích treo rất chắc chắn.

Lục Thời Minh cầm một viên gạch, đập mười phút, không có đập ra, mười phần yếu đuối vô lực.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: . . . lão đại, anh diễn hơi lố rồi đấy.

Rốt cục, lại thêm mười phút nữa, khóa rốt cục bị nện mở.

Thanh niên quay đầu, nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, cười sáng lạn.

Không biết từ đâu gió thổi tới, khiến cho mái tóc rối bời bay bay trên trán người đàn ông, mang theo chút mồ hôi ẩm ướt, lộ ra gương mặt tuấn mĩ vô song.

Tô Nhuyễn Nhuyễn bị gương mặt đẹp trai của anh dọa một trận, dục vọng muốn chết càng thêm bành trướng.

Nam chủ, van cầu anh, mau mau giết tôi đi! Đừng thỉnh thoảng lại hành hạ cô thêm nữa!

"Nhuyễn Nhuyễn, em đi tìm đồ ăn, còn anh đi tìm nước."

Lục Thời Minh cùng Tô Nhuyễn Nhuyễn tách ra hai hướng đi vào trong kho hàng.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn ôm hai bao đồ ăn, nghĩ nghĩ, liền cầm lấy một túi khoai tây chiên vừa ăn vừa tìm.

Có chết cô cũng muốn là con quỷ no bụng.

Ngô. . . Quả nhiên vị khoai tây chiên mà cô thích nhất!

Tô Nhuyễn Nhuyễn ăn xong một túi khoai tây chiên, đột nhiên phát hiện cửa ra vào có động tĩnh.

Vây mà có Zombie nương theo mùi vị thịt tươi mà chạy vào.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhớ lại, vừa rồi khi vào kho hàng, cô là người vào trước, nên Lục Thời Minh vào nhưng không đem của đóng lại.

Rất tốt, nam chủ đang muốn cho cô nhanh nhanh cảm nhận được tận thế tàn khốc, thủ đoạn này của nam chủ cô rất thích.

Tô Nhuyễn Nhuyễn thèm nhỏ dãi nhìn nó, dâng lên bắp tay của mình, chuẩn bị anh dũng hy sinh, nhưng khi nhìn đến một bên mắt của con zombie rơi ra bên ngoài, cuối cùng cô không nhịn được mà khóc lên.

Cô không được, ô ô ô. . .

Tô Nhuyễn Nhuyễn đứng bên cạnh kệ hàng bày mũ bảo hiểm.

Dục vọng muốn sống cùng dục vọng muốn chết của Tô Nhuyễn Nhuyễn ở bên trong nội tâm đang đánh nhau, gào thét dữ dội.

Tô Nhuyễn Nhuyễn một bên khóc, một bên cầm cái mũ bảo hiểm chụp lên đầu con zombie.

Bị ngăn cách bởi mũ, zombie không còn cách nào cắn được người, hơn nữa hình như làm giảm thính lực, nó đi khắp nơi đâm lung tung.

Bạn đang đọc Tận Thế: Mỗi Ngày Gian Nan Đi Tìm Chết của Điền Viên Bào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bổncôngchúa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.