Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 970 chữ

Editor: Thiên Nguyệt

Sau đó, càng nhiều Zombie tràn vào hơn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn leo lên kệ hàng , tiếp tục một bên khóc, một bên cầm mũ bảo hiểm chụp lên đầu từng con zombie.

Nàng khổ quá mà, ô ô ô. . .

Đột nhiên, "Phanh" một tiếng, một chiếc xe trực tiếp đi vào.

Toàn thân xe đều là vết thương, hẳn là đã trải qua không ít kiếp nạn.

Đoán chừng đụng thêm một lần nữa, liền có thể về quê nghỉ hưu luôn rồi.

Mấy con zombie đội mũ bị đụng bay, từ trong xe bước ra một cô gái.

Toàn thân cô gái mặc quân trang màu xanh lục.

Sau mang một khẩu súng dài.

Tóc buộc thành đuôi ngựa, làm lộ ra gương mặt lạnh lùng sắc bén.

Trời sinh cho nàng đôi mắt phượng, chỉ cần nheo lại là khí thế mười phần.

Tô Nhuyễn Nhuyễn biết, người này chính là nữ chính, Nghê Dương.

Là lính đặc chủng trời cho, thể chất cường hãn, hiện tại có thêm dị năng hệ lôi

Tận thế vừa mới bắt đầu không lâu, rất ít người sở hữu dị năng.

Người phụ nữ như Nghê Dương thì lại càng hiếm, huống chi cô còn là dị năng hệ lôi cường đại.

Một người một súng, đạn dễ dàng xuyên qua mũ, đám Zombie "Ngao ô" ngã xuống đất.

Ngao, nhóm tiểu khả ái của cô, sao lại dễ dàng chết hết như vậy.

Tô Nhuyễn Nhuyễn khóc ròng ròng, cảm thấy cái chết lại cách cô ngày càng xa.

Bất quá nữ chính sao lại xuất hiện ở đây!

Đáng lẽ phải đợi pháo hôi là cô chết đã sau đó nữ chính mới gặp nam chính tại khu căn cứ sinh tồn, cuối cùng là hoành hành ngang ngược khắp nơi sao?

Nghê Dương nhìn xung quanh nhà kho, chỉ thấy có hai người là Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh.

Khi Tô Nhuyễn Nhuyễn bị Zombie vây công, Lục Thời Minh không biết trốn ở nơi nào xem náo nhiệt.

Cho đến khi Nghê Dương xuất hiện, Lục Thời Minh mới một mặt lo lắng, chậm rì rì đi tới, ánh mắt xem xét Tô Nhuyễn Nhuyễn từ trên xuống dưới.

"Nhuyễn Nhuyễn, em không sao chứ?"

Tôi có việc hay không có việc gì lẽ nào anh không biết sao?

Tô Nhuyễn Nhuyễn anh anh anh nhào vào trong ngực Lục Thời Minh khóc.

Nghê Dương cũng là người trọng sinh, cô biết, nếu muốn sống sót tại mạt thế, nhất định lòng dạ phải đủ ác.

Cô không có dự định cứu người, cô chỉ muốn vật tư.

Huống chi, một nam một nữ, chàng trai này nhìn như tay trói gà không chặt, mười ngón tay chưa bao giờ dính nước, nhìn thế nào cũng giống như công tử thế gia, không làm nên trò trống gì.

Còn cô gái thì chính là một bạch liên hoa chính hiệu, chỉ cần không có ai bảo hộ lập tức sẽ bị tang thi cắn chết không nghi ngờ.

Nghê Dương một chút cũng không có suy nghĩ muốn cứu họ.

Lại không nghĩ đến người thanh niên đột nhiên mở miệng nói: "Tôi có không gian, có thể chứa vật tư".

Nghê Dương dừng chân một chút, rồi mở cửa xe, nói: "Lên xe".

Lục Thời Minh ôm Tô Nhuyễn Nhuyễn, chậm rì rì bò lên xe.

Nghê Dương: Ai không biết còn tưởng rằng mấy người đang dạo chơi ngoại thành đâu?

"Các ngươi mẹ nó leo nhanh lên!"

Nữ chính táo bạo lên, chế độ bão online.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức sờ soạng lần mò tiến vào.

"Chúng ta làm cách nào để ra ngoài?" Tô Nhuyễn Nhuyễn ngồi ngay ngắn, nhíu mày nhìn con tang thi đang ghé sát vào của sổ xe.

"Tôi có cách." Nghê Dương không biết từ nơi nào móc ra một cái loa to, sau đó ném về phía trước.

Cái loa rơi xuống đất, âm thanh phát ra.

"Mẹ, ta muốn ăn nướng củ khoai ~ ăn, ăn khối lớn! Ăn ngon, vô cùng ngọt ~ nướng củ khoai ~ "

Zombie lập tức bị hấp dẫn.

Xem ra chúng nó có một tình yêu sâu sắc với khoai lang nướng.

Một đống Zombie vây quanh một chiếc loa, bất lực mà cào.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn quanh nhà kho lấp tức trống không, không một con zombie nào:Ngọa tào.

Nghê Dương giải thích, nới: "Thị giác của zombie rất kém, để bắt được con mồi hoàn toàn là dựa vào thính giác cùng khứu giác."

Nói xong, Nghê Dương thoáng nhìn qua hàng ghế sau.

Ánh mắt như nói lên "Hai người yếu đuối rác rưởi như vậy, nghe có hiểu không", Tô Nhuyễn Nhuyễn mình bị vũ nhục nghiêm trọng.

. . .

"Không gian của cậu lớn không? Có thể chứa bao nhiêu thứ?"

Nghê Dương một bên lái xe, một bên hỏi thăm Lục Thời Minh.

"Không lớn, hai mươi mét vuông*." ( bản cv nó ghi là "hai mươi bình" )

Nói láo, anh nói láo!

Cài thế ngoại đào nguyên của anh có thể kéo dài vô hạn đó!!!

Tô Nhuyễn Nhuyễn trợn tròn mắt, cố gắng không ấm ức, hốc mắt đều đỏ lên.

Lục Thời Minh nói: "Thật xin lỗi, Nhuyễn Nhuyễn, ngay từ đầu đã không cho em biết."

Sau đó anh đưa tay, nhẹ nhàng ôm cô.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn cái bao vải để rìu, liền lập tức ỉu xìu.

"Nhuyễn Nhuyễn, anh sẽ bảo vệ em."

Tô Nhuyễn Nhuyễn ỉu xìu càng lợi hại hơn.

"Hai người là. . ."

Nghê Dương do dự mở miệng.

"Đây là bạn gái tôi." Khuân mặt trắng nõn của Lục Thời Minh hiện lên một tầng nhàn nhạt.

Bạn đang đọc Tận Thế: Mỗi Ngày Gian Nan Đi Tìm Chết của Điền Viên Bào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bổncôngchúa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.