Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại một lần nữa ngoài ý muốn.

Tiểu thuyết gốc · 2618 chữ

Vũ cùng mọi người sau khi ăn buổi tối xong thì ông Phi đề nghị gọi đến một số hàng xóm láng giềng đến cùng xử lý chỗ thịt lợn đã săn được trong ngày hôm nay, dù sao con lợn rừng này cũng thật sự quá lớn cả nhà ông không thể giải quyết hết được. Ông nhìn đến Vũ như đang cần trưng cầu ý kiến từ hắn, dù sao đi nữa thì Vũ là người đã giết nó.

-Chú thấy tốt thì làm.

Vũ mỉm cười gật đầu một cái nói

Tính cách hai vợ chồng ông rất tốt bụng, lại dễ gần vì vậy mọi người sống ở nơi này cũng đối với bọn họ rất thiện cảm. Mặt dù là như vậy nhưng Vũ cũng có chút không cho là đúng, nơi này xung quanh có rất nhiều người, nhưng là có rất nhiều thanh niên trai tráng không ai nguyện ý cùng ông vào rừng cả, ông ấy cũng không thể ngày nào cũng đem thịt ra phân phát cho mọi người, vũ có chút nghĩ thay vì như vậy ông Phi nên có những biện pháp cứng rắn để ép buộc đám người nhát gan sợ chết này, nói cho họ biết chỉ có thể dựa vào bản thân mới có thể sống qua thời kỳ đen tối này.

Được ông Phi mở miệng liền có rất nhiều người chạy tới nhanh chóng giành lấy phần thịt của mình.

-Cái đùi heo này là của nhà ta, ngươi qua bên kia mà tranh.

-Con mẹ ngươi, qua chỗ khác chơi.

-Chú Phi à... cả nhà ta có đến sáu miệng ăn, chú xem cho ta lấy thêm một chút.

-Chú Phi à... hai nhà chúng ta đi lại gần như vậy, thằng Quang nhà chúng ta cũng là con rễ tương lai nhà ông đấy, vậy nên cái đầu này chú cho mẹ con chúng ta đi.

- Đúng đó chú Phi, dù sao chúng ta trước sau gì cũng là người một nhà mà.

Rất nhanh nhiều tiếng chửi bới rom rả, còn có tiếng than thở ở khắp nơi truyền vào trong tai của Vũ khiến hắn hai tai đau nhất, đáng giận hơn là hai mẹ con cái tên Quang kia lại ngay cả đầu cũng không để lại toàn bộ đều muốn cầm đi. Nhìn một màng như vậy hắn thầm mắng “ mẹ nó” thịt này là hắn cùng chú Phi liều mạng đem về, mấy tên này đúng là không biết xấu hổ vậy mà còn chê ít, muốn toàn bộ cầm đi.

-Thím à! Cháu có chút mệt cháu muốn đi nghỉ trước.

Hắn không muốn nhìn nữa, hắn sợ nếu là nhìn tiếp hắn sẽ điên mất mà xông lên hướng đám người không biết xấu hổ này từng người một tặng một thương, vậy nên giúp xong thím cắt thịt hắn liền hướng thím Loan lễ phép có chút miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói.

-Cháu cũng mệt cả ngày rồi, nên nghỉ sớm một chút.

Thím Loan nụ cười có chút ngượng ngùng gật đầu nói.

-Hừ... tên này đúng là tự làm cao mà.

Hồng Yến có chút không vui nói.

Nàng cũng quen với hành động từ thiện này của bố mẹ mình rồi, lại nói giúp đỡ mọi người lẫn nhau trong hoạn nạn nàng cũng không thấy có gì là không tốt cả, thấy Vũ không vui bỏ về nàng cũng đối với hắn sinh ra chút chán ghét.

Bà Loan đem đầu con gái ngồi bên cạnh gõ một cái không vui nói:

-Cái con nhỏ này, nếu là hai cha con ngươi đi săn thì có thể đem về con lợn rừng này được sao, đây là tiểu Vũ cùng với phụ thân ngươi liều mạng cầm về đấy.

Bà lại đưa cánh tay xinh đẹp của mình chỉ về hướng đối diện không vui nói:

-Ngươi xem đám này khác gì ăn cướp, toàn bộ đều muốn lấy hết chỉ lưu lại một ít cho chúng ta, còn nữa ngươi nhìn mẹ con thằng Quang không chỉ lấy thịt so với người khác nhiều hơn còn ôm cả đầu heo đi mất, chính bản thân ta còn sinh khí đây này đừng nói đến thằng bé Vũ.

Nghe mẹ mình một hồi chỉ đông lại chỉ tây, hết người này lại người kia thì nàng lúc này cũng không khỏi đỏ mặt thầm nghĩ đúng thật sự bọn người này là rất quá đáng.

-Đúng rồi, ta nghe cha của ngươi nói là ngươi đã quyết định đem tên Quang kia cho quên có đúng không.

Bà Loan lại nghiêm túc nói.

-Dạ vâng!

Nàng chua xót cười đau khổ gật đầu.

-Quên được là tốt, với cái đức hạnh của mẹ con bà ta như vậy làm sao lại sứng với con gái bảo bối nhà mẹ được chứ.

Bà nghe vậy liền cao hứng đem tay con gái cho nắm chặc cười nói:

-Con xem đứa trẻ tiểu Vũ kia xem, muốn vóc người có vóc người, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, lại muốn thực lực thì là so với ba con lợi hại hơn rất nhiều.

Hồng Yến có chút dỡ khóc dỡ cười, cũng không có biết cái tên vô lại kia bằng cách nào lại hối lộ được vị mẫu thân thân xinh đẹp như thiên nga lại có vẻ hung dữ như bao công này, khiến bà phải hết lòng nói tốt cho hắn, nàng gắt giọng nói:

-Mẹ à... hắn đâu có như vậy lợi hại chứ.

-So vời thằng Quang kia thì lợi hại hơn rất nhiều....

Bà Loan còn chưa có nói hết lời liền nhìn thấy một cái gầy gò tiểu cô nương cả người lắm lem đang hướng về phía bên này nhìn lại, bà liền hòa ái mỉm cười cầm đến một chút thịt đặt vào một cái bịch nhỏ đi tới đặt vào tay của nó cười nói:

-Tiếu Linh à, cầm cái này về cho mẹ con nhé.

Đứa bé cầm xong có chút xấu hổ gật đầu cảm ơn liền chạy đi.

Nếu như là Vũ có mặt lúc này liền có thể nhận ra cô bé này là ai, nàng là một trong số những người thân cận với hắn nhất.

Mà Vũ lúc này ngồi xếp bằng tại trên giường hai mắt có chút đăm chiu nhìn trong tay mình mười viên huyết linh có chút khó xử.

-Cứ như thế này thì muốn lên hai tinh thì biết ngày nào tháng nào đây.

Hắn trong một lúc đã nuốt hết mười viên và đây cũng là cực hạn rồi so với người thường thì lực chống chịu cuồn huyết của hắn có thể nói là gấp hai trở lên, nếu mà cưỡng chế nuốt vào tiếp thì hắn có khả năng bị lực lượng huyết linh cho cuồn bạo nổ tung. Nhưng là chỉ nhiêu đó thôi chưa đủ để hắn trong người con cự long kia thỏa mãn chứ đừng nói là dư năng lượng để bùng sáng thêm các ngôi sao khác. Nếu như cứ thế này tiếp tục thì hắn so với người thường tiến hóa thời gian tiêu hao sẽ gấp mười lần, hắn có chút chán nãn lẫm bẩm:

-Haizz... phải suy nghĩ biện pháp để giải quyết á.

Trong thời loạn thế kiên kỵ nhất là không có thực lực để chống đỡ, mặt dù lúc này hắn lực chiến đã so với nhị tinh mạnh, thế nhưng là không được bao lâu thì hắn sẽ so với bọn họ yếu rất hơn rất nhiều.

-Pháp quyết luyện đạo mặt dù cũng có trợ lực thế nhưng là không lớn, lại nói ta lúc này cảnh giới tiên đạo cũng là đang một đường bế tắc.

Hắn lúc này tại tiên đạo cũng chỉ là nguyên sơ kỳ, lại không có linh thạch như thời cổ đại để bổ trợ thì cũng vô cùng khó khăn tiến giai. Vậy nên cách dùng nguyên khí mạnh mẽ áp chế cuồn huyết là không thể.

-Đúng rồi, còn có đang dược để chống đỡ á, nhưng là dùng đan dược gì để phụ trợ.

Hắn một hồi suy nghĩ lại nhớ đến đan dược là vật phẩm bổ trợ cho tiên nhân, hắn liền nghĩ trong này chắc chắn liền có thứ mình cần. Rất nhanh hắn ý thức lại một lần nữa trở lại thiên đình, tiến đến đan các nhìn thấy rất nhiều bày biện những lọ đan dược trên đó còn có chút thích hắn đưa tay cầm lên đọc.

-Tụ khí đan, giúp cho linh khí lưu thông hỗ trợ hấp thụ thiên địa linh khí cái này ta đúng là nên cần.

-Hồi khí đan giúp bổ sung nguyên khí trong chiến đầu cũng cầm.

-Khư độc đan giúp khư độc.. cầm.

-..............

Một hồi lật xem hắn quyết định mỗi thứ cầm một ít, rồi lại tiếp tục tìm kiếm mãi đến một lúc sau hai mắt hắn liền tỏa sáng:

-Tẩy tủy đan giúp tẩy kinh phạt tủy, chính là nó.

Công dụng của đan dược này mặt dù là có hạn chế về số lần sử dụng, mỗi người chỉ có thể sử dụng ba lần mới có tác dụng cao nhất, còn phục dụng tiếp theo đã mất đi công dụng. Thế nhưng là một cái công dụng chủ yếu mà hắn cần dù cho sử dụng nhiều lần cũng không mất đi chính là thanh lọc máu huyết. Có thể nói là với công dụng của nó có thể giúp cho Vũ có thể dùng mãi huyết linh mà không sợ huyết linh phản phệ.

Tìm được thứ hắn tìm, tâm trạng của hắn lúc này cũng rất cao hứng, rất này cũng rất nhanh ôm tất cả trở về. Mặt dù là thực thể của hắn còn chưa có cách nào tiến đến thiên đình, thế nhưng là hắn có thể ôm đồ vật từ bên trong trở về.

-Bắt đầu thử nghiệm xem sao.

Hắn đem tẩy tủy đan cho nuốt xuống, rất nhanh trong thân thể hắn liền thư thái hẳn lên, từng luồn linh dược ấm áp dễ chịu hướng bên trong cơ thể hắn phun trào một lần gột rửa.

-Hô... thật là sản khoái á, mùi gì mà thối vậy.

Hắn toàn thân có chút lân lân thoải mái mở mắt, lại đột nhiên cả cơ thể hắn phát ra một mùi hôi thối rất khó ngửi thì không khỏi giật mình. Lại nhìn đến toàn thân lúc này không ngừng tiết ra sền sệt chất lỏng đen sì mùi hôi tanh khó ngửi.

-Nên đi tắm một chút rồi quay lại.

Những thứ này tạp chất khiến hắn lỗ mũi có chút không thoải mái, hắn quyết định tắm một hồi rồi lại quay về tu luyện.

Hắn một hồi lại một hồi tẩy trắng lại cơ thể của mình, dưới ánh trăng mờ ảo hắn thấy được làn da của mình đã trở nên săn chắt, tinh huyết trong người đã không còn cuồn bạo khó chịu, đang vui vẻ định ngâm nga một khúc ca thì bỗng nhiên phía sau lưng vang lên âm thanh chói tai:

-Á....Á..........

Quay đầu nhìn lại thì thấy thân ảnh xinh đẹp đang đứng cách đó không xa kinh hãi hét lớn, làm hắn kinh ngạc trợn to hai mắt lên mà nhìn.

Hồng Yến tại nữa tiếng trước, nàng bên trong gian phòng của mình nghe thấy có tiếng nước chảy thì không khỏi nghi hoặc, tại lúc này là nữa đêm nàng không biết là ai sẽ còn thức đây.

-Chắc là không xảy ra chuyện gì chứ.

Nàng có chút lo lắng là buổi tối hôm nay phát thịt không phải sẽ có người lẻn vào nhà mình cho trộm đi, nghĩ vậy nàng liền vội khoác áo chạy ra xem.

-Mùi gì mà hôi vậy.

Vừa bước ra khỏi phòng nàng liền ngửi được mùi tanh hôi khó chịu thì không khỏi giật mình, lại bước vội hướng đến nơi mà mùi hôi đó phát ra, chính là vì vậy nên mới có tình trạng khó xử như bây giờ.

Ngay lúc này hai người lại dường như quay về thời điểm lần đầu gặp gỡ, nàng hai mắt trừng to hét lớn, rất nhanh liền ý thức được bản thân mình không thể tiếp tục nhìn liền đưa đôi tay thon dài trắng nõn lên bụm mặt lại, loạn choạn xấu hổ quay đầu muốn chạy.

-Á... á...

Tiếng kêu thảm thiết của nàng lại một lần nữa vang lên, nàng xui xẻo đem cái ống quần cho đạp trúng vấp ngã.

-Coi chừng.

Vũ rất nhanh phản ứng vội chạy lên đỡ lấy nàng vào trong ngực, đôi ngực trần trụi của hắn lúc này đã dãn lên đôi ngực sữa ngạo ngễ no đủ của nàng đang vểnh lên cao ngất.

-Không sao chứ.

Vũ quan tâm hỏi.

Hồng Yến đang nằm gọn trong lòng ngực hắn, đôi tay xinh đẹp của nàng không khống chế được mà không ngừng vuốt ve cơ ngực săn chắt của hắn, hai mắt lúc này có chút mê ly, hai gò má gợn lên ửng hồng xấu hổ trông thực mê người.

-Ta... ta không sao.

Cảm nhận đật hơi thở như lang của hắn đang trực tiếp phà vào hai gò má đầy ửng hồng của mình, không khỏi khiến tim của nàng có chút đập loạn lên, lắp bắp kinh hãi nói.

Hắn nhìn đến khuôn mặt đỏ ửng như trái cà chua mộng nước, như đang muốn mời chào hắn cắn vào thì không thầm than " vị chị gái này đúng là thật yêu nghiệt.

- Xảy ra chuyện gì vậy.

Bỗng đột nhiên đằng xa là một giọng nói hoảng sợ vang lên làm phá tan bầu không khí lãng mạn của hai người, sau đó là từng tia ánh mắt kinh ngạc hướng hai người nhìn đến.

Hai đạo thân ảnh quen thuộc lúc này cũng đã xuất hiện trước mắt bọn họ, người đến không ai khác chính là ông Phi cùng bà Loan nghe được tiến hét của nàng mà chạy đến xem.

- Chúng ta không thấy gì hết, các con cứ tiếp tục đi.

Bà Loan đầy vô tội hướng hai người cười hì hì nói, sau đó rất nhanh vội kéo ông Phi rời đi.

Trái ngược với bà Loan đang vui vẻ cao hứng thì ông Phi khuôn mặt lúc này đã đen như đít nồi, mặt dù bị bà Loan cưỡng chế kéo đi, thế nhưng lại không ngừng hướng ánh mắt căm tức hướng về phía Vũ cảnh cáo.

Vũ cùng Hồng Yến nhìn đến một màng mà hoảng sợ ngơ ngác lại nhìn nhau, sau đó nàng ta liền nhanh chóng đem lòng ngực của hắn cho tránh thoát, hai mắt bi phẫn của nàng hướng hắn tức giận trừng lớn, rồi lại không ý thức được nhìn xuống bên dưới tên tiểu đệ của Vũ không an phận nữa mà ngẫn lên cao đầy tự hào, khiến nàng hai má lại tô thêm một màu phấn hồng vội vã quay đầu chạy đi.

- Ta có trêu có chọc gì đến ai chứ.

Vũ nhìn thấy bóng lưng mọi người đã đi xa, lại thấy toàn thân từng luồn nhiệt khí nóng lên khó chịu, hắn bi phẫn ngẩn đầu lên trời đêm gầm rú như muốn phát tiết cho vị tiểu bằng hữu của mình đang khó chịu.

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.