Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần đầu đi săn.

Tiểu thuyết gốc · 2341 chữ

Vũ cùng chú Phi tại phía trước đi một lúc thì nghe tiếng bước chân của nàng lạch cạch chạy đến, hắn hiếu kỳ quay đầu lại muốn xem nhưng là thầm kinh ngạc hô:

-Đi gặp tình nhân như thế nào lại thảm thiết giống như tiễn chồng ra trận vậy.

Thấy nàng bù lu bù loa khóc trở về hắn có chút bị dọa sợ, nghĩ đến nàng bốn hướng đối với hắn gây khó dễ, lại nghĩ lúc này nàng đang không vui không thể tránh khỏi lại một lần nữa đối với hắn bới trứng tìm xương, hắn liền vội nói:

-Chú Phi! Cháu bỗng cảm thấy bụn hơi đau, cháu xin phép chú đi trước.

Ông Phi mới đầu là có chút nghi hoặc nhìn con gái, liền đoán được nàng như mọi khi lại chịu uy khuất, ông khẽ nhíu mày tức giận chồm râu mép dựng thẳng lên. Quay đầu nhìn lại thì thấy Vũ chạy vội đi không khỏi lắc đầu cười khổ một cái thở dài thầm than:

-Haizz... cái này phu nhân nhiệm vụ lần này thất bại.

-Cha! Đợi con với.

Hồng Yến chạy vội đến, môi anh đào cong nhẹ xinh đẹp hô lên.

-Chậm một chút.

Ông Phi hướng con gái đầy yêu thương nói.

Đợi cho đến khi hai người cùng nhau song song bước, họ liền trở nên trầm mặt trở lại một hồi lâu, dường như mọi lời nói lúc này đều là sự e ngại.

-Haizz... con gái à! Nên buôn bỏ thì hãy buôn bỏ đi, cứ mãi ôm hi vọng chỉ làm cho con thống khổ thôi.

Ông Phi bỗng nhiên lên tiếng phá đi sự trầm mặt của hai cha con.

-Cha! Con đã biết.

Nàng khẽ cắn răng gật đầu không có giống như lúc trước cãi lại.

Mới đầu nàng cũng có chút hi vọng đến anh ta một lần nữa sửa đổi tính nết, mặt cho ba mẹ khuyên ngăn nàng vẫn khư khư cô chấp cho tình yêu của mình. Thế nhưng một lần lại một lần anh ta đem sự cố gắn của nàng chà đạp, cho đến lúc này nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng.

-Đúng rồi cha, Vũ đâu rồi.

Đã đặt được xuống gánh nặng trong lòng nàng liền trở nên hoạt bát như mọi khi, nhìn đến xung quanh nàng nghi hoặc mở miệng hỏi.

-Hắn đấy à, không phải bị con dọa cho sợ chạy mất sao.

Nghĩ đến Vũ, Ông Phi liền vui vẻ bật cười.

-Ba nói cái gì đấy, con cũng đâu có đáng sợ đến như thế.

Nàng le ra cái lưỡi thơm đáng yêu khán nghị.

Ông nhìn con gái mình cười cười nói:

-Con va Vũ lúc trước hiểu lầm cũng nên bỏ qua hết thảy, ba thấy Vũ cũng là một cậu bé tốt.

-Ba à! Con biết rồi, thế nhưng là để em ấy đi một mình liệu có nguy hiểm gì không.

Nàng gật đầu xem như đáp ứng rồi lại hỏi.

Ông Phi cười bí hiểm hướng nàng nói:

-Con cũng đừng nhìn tiểu tử gầy yến này mà xem thường, hắn thật sự lợi hại không kém gì ba đâu.

-Thật sự lợi hại như vậy sao.

Cha nàng đã là một cái nhất tinh cửu phẩm rồi, so với dân cư sống trong khu vực đèo cả cũng thuộc top những người lợi hại nhất, nàng cũng không tin tên ấy lại lợi hại hơn ba mình được.

Mà tại thời điểm hai người đang nói chuyện thì tại một khu đổ nát nhà ở, Vũ đang đối mặt với sáu con zombie đầy mùi xác chết, trong đó là một cái lợi hại nhất hình chó với phản xạ cùng tốc độ rất nhanh.

-Phải thử một chút thế nào đánh.

Trên tay Vũ là một cái thanh gỗ hương cứng chắc, đầu gỗ đã được vót nhọn hoắc, vì là kim loại không còn nữa nên con người đã mất đi vũ khí nóng đáng tin cậy, cũng không thể rèn đúc các binh khí bằng đao kiếm, lúc này có thể dựa vào chỉ là những vũ khí thô sơ mà thôi.

Cầm trên tay trường thương hoàn toàn bằng gỗ hắn nội tâm cũng không mất đi sự hưng phấn đáng có mà còn đầy vẻ mong chờ.

-Hô... Vun vút...

Hắn phóng người lên cao như tia chớp mạnh mẽ một thương cấm xuống dứt khoác, ngay lập tức liền cấm xuống một thương đâm sâu trong ót của một con.

-Lại đến.

Năm con còn lại ngưởi được mùi máu liền rất nhanh phản ứng lấy tốc độ sấm chớp đánh úp đến, Vũ vận dụng nguyên lực trong người nhanh chóng đem thương cho rút ra hướng đám đông một lần nữa quét đến.

-Phốc....

Lại một con chậm chạp zombie không kịp né tránh liền lại trúng một thương chém bay đầu, cả cơ thể đổ sập xuống đất không ngừng co giật muốn đứng lên.

Vũ trên tay trường thương cùng cơ thể phản ứng dường như đã thuần thục, hắn rất nhanh đem hai cái còn lại cho chém giết.

-Ngao.... ô.........

Cuối cùng chỉ còn một con chó thây ma biến dị, nó so với đám kia hình thể nhân loại thì có tốc độ nhanh hơn nên đã nhiều lần tránh thoát trường thương của Vũ. Lại cảm nhận được Vũ không dễ đối phó nên liền dức khoát xoay người chạy đi.

-Đúng là vẫn còn có chút đầu óc.

Vũ có chút bất ngờ nhìn theo con chó kia trốn thoát mà không có đuổi theo, Vũ biết so về tốc độ hắn vẫn kém hơn nó một chút nên đuổi theo cũng chỉ vô dụng mà thôi.

Ngay tại lúc này, hai người Hồng Yến cũng đã chạy đến, nàng từ phía xa đã nhìn thấy Vũ chiến đấu liền có chút vội kéo, nàng trực tiếp đem tay ba mình kéo mau chạy đến cứu viện. Nhưng là không ngờ chỉ qua vẻn vẹn năm phút đồng hồ một mình hắn liền đã giải quyết hoàn toàn đám này thây ma.

-Ngươi như thế nào làm được.

Nàng có chút há hốc mồm mà nhìn tràng diện trước mặt, nên biết là ở cấp độ tiến hóa giả nàng so với hắn nhỉnh hơn một chút, nàng đã là nhất tinh năm sao cấp độ mà đối phương chỉ mới là nhất tinh bốn sao mà thôi.

-Là như thế làm đến.

Vũ rạch ra sau ót zombie đem huyết linh cho cầm xuồng gật đầu hài lòng cười nói.

-Như thế làm đến?

Nghe được lời nói hời hợt của hắn người không biết còn tưởng rằng những thứ này dễ giết, nhưng đối với nàng là không thể, phải biết với nhất tinh cấp thông thường việc đối diện với zombie ngoại trừ tâm lý hoảng sợ ra còn có năng lực so với chúng nó thua xa, vì vậy không có một cái nào lần đầu thuận lợi giống như hắn vậy. Mà nắm thực lực chính nàng cũng chỉ có thể phía sau phụ thân để hỗ trợ.

Nàng là không biết ngoài thực lực tiến hóa giả ra thì Vũ còn nắm trong tay lực lượng nguyên khí tu chân vô cùng thuần khiết, khiến hắn có thể rất nhanh bổ sung lực lượng tiêu hao, cùng có thể một lần nữa cưởng hóa thân thể đạt đến trạng thái đỉnh phong vượt qua nhất tinh cao cấp bình thường.

-Haha... rất tốt... ta luôn tin tưởng cháu không phải là bình thường người mà.

Ông Phi phá lên cười vui vẻ, ông lúc này cảm thấy ánh mắt của vợ mình nhìn người đúng là thật chuẩn xác.

Lại một lần nữa ông Phi lại hướng hai người dẫn đường qua các khu vực an toàn khác để săn giết. Tại nơi này có sự phân chia khu vực báo động nguy hiểm khác nhau, ví như là khu vực báo động cấp B là những khu vực chỉ xuất hiện zombie biến dị cấp một đôi lúc cũng có cấp hai cùng cấp ba tồn tại nhưng là rất hiếm gặp đến, nơi này phù hợp những người như gia đình ông Phi có thể săn giết một chút tìm nguồn thu nhập. Khu vực báo động cấp hai là khu vực kinh khủng nhất, nơi đó có rất nhiều zombie hoạt động, cùng với có vô số biến dị cấp ba mạnh mẽ trở lên. Những nơi đó thuộc địa phận quản lý của quân đội, thế nhưng nếu là gặp phải bạo động với quy mô lớn thì với quân sự không được đầy đủ trang bị yếu kém lúc này cũng đành tránh mũi nhọn mà tìm cách rút lui. Có thể nói là với lực lượng nhỏ bé của nhân loại hiện tại thì việc hèn nhát cũng là quy luật để được sinh tồn.

-Thời cơ đến rồi mau đâm thương.

Tại thời điểm hiện tại ba người đang phối hợp với nhau săn giết một con lợn rừng chưa hóa thể thành zombie. Một con lợn rừng hoàn chỉnh như vậy nếu đem bán đi cũng được một khoảng huyết linh lớn, vì chúng không phải hình thể zombie nên thịt chúng không bị thối rửa mà có thể ăn được,đối với cái này thời đại thì thức ăn là vô giá. Mà gặp được như vậy một con lợn rừng hoàn chỉnh đúng là sự may mắn nhất trong ngày của bọn họ. Mặt dù nó đã đạt đến tiến hóa giả cấp hai, nếu như là lúc trước ông Phi sẽ né tránh nó mà đi đường vòng, thế nhưng là đội hình đi săn lúc này có thêm sự hiện diện của Vũ một cái thần bí chiến lực, nên ông Phi không do dự mà quyết định săn giết.

-Phốc...

Vũ trên tay trường thương vũ động đem yết hầu nơi hiểm yếu nhất của nó cho đâm phá thật nhanh.

-Phù... phù...cuối cùng cũng giết chết được nó.

Ông Phi rất nhanh ngã nhào xuống đất cả miệng cùng mũi không ngừng thoát ra hơi nóng phì phò thở.

Hồng Yến hai chân cũng mềm nhũn mà ngã vào thân cây thở dốc, trong chiến dịch lần này nàng cũng không có nhiều đóng góp thế nhưng là chạy đi chạy lại dẫn dụ liền khiến cơ thể nhỏ bé của nàng mệt mỏi.

-Trời cũng đã dần tối, chúng ta phải mau chóng trở về.

Vũ vác lên trên vai chiến lợi phẩm của mọi người hướng hai người cười nói.

Ông Phi trên mặt đất vẫn nằm thở hồng hộc lại nghe tiếng thúc dục của Vũ không ngừng cười khổ thầm than:

-Haizz... tuổi trẻ thật là tốt.

-Tên này làm thế nào mà có thể như vậy thư thái mười phần.

Hồng Yến một bên đứng căm tức nhìn hắn lẩm bẩm, lần này nàng xem như triệt để phục với cái tên thể lực trâu bò này rồi.

Rất nhanh cả ba người đã bước về đến nhà, bà Loan như mọi khi nhanh chân chạy ra chào đoán ba người. Nhìn thấy Vũ đang vác một con heo hình thể biến dị khổng lồ to chừng trăm cân không khỏi khiến bà căm tức nhìn chồng mình đang chống thương mệt mỏi theo phía sau nói:

-Cái ông già này sao lại để tiểu Vũ khuân vác vật nặn như vậy, tiểu Vũ còn nhỏ đấy đừng có ngược đãi trẻ nhỏ như vậy.

Bị vợ một hồi cằn nhằn, ông Phi đã hai mắt ngấn lệ tỏ vẻ uy khuất rất muốn hét lớn lên: “ là hắn đang ngược đãi bộ xương già này mới đúng.”

Một bên Hồng Yến nghe đến cũng âm thầm cười trộm không thôi

Vũ đem con heo rừng để vào trong sau đó cười cười giản hòa nói:

-Thím à... là cháu kiên quyết muốn nhận việc đấy thím đừng có trách chú ấy.

-Đúng đấy... tiểu Vũ nhà chúng ta thân thể cường tráng, chút mệt nhọc này đối với hắn không có gì đáng nhắc đến.

Ông Phi nghe vậy liền gật đầu lia lịa như gà mỗ thóc đối với lời nói của Vũ cũng phù họa thêm vài câu.

-Đúng cái gì mà đúng, còn không mau giúp tiểu Vũ xử lý một hồi con heo kia rồi còn ăn cơm.

Nàng nhìn thấy khí tiết của lão trương đã vức sạch không khỏi khiến bà vừa bực bội vừa buồn cười nói.

-Em Vũ! Để ta giúp ngươi.

Hồng Yến cũng là hiểu chuyện nhanh chân chạy đến cùng hắn phụ một tay.

-Được...

Vũ hướng nàng cười một cái cũng vui vẻ tiếp nhận ý tốt của nàng.

Hành động tự nhiên của hai người đã được bà Loan thu vào trong mắt, không khỏi khiến bà nội tâm vui vẻ hẳng lên, sau đó hướng ngón tay cái đến ông Phi với đầy ý khen tặng.

Ông Phi cũng u... u... cạc.. cạc không hiểu cuối cùng là chuyện gì, nhưng một hồi lại không thèm để ý đến hai đứa nhỏ nữa, mà là để ý đến bà xã mình đang hướng mình ném mị nhãn thì không khỏi vui vẻ ưỡn ngực vểnh cằm muốn muốn tỏ vẻ lại đầy thâm ý như muốn nói:" nhiệm vụ đã hoàn thành tốt đẹp, bà xã nhất định đêm nay phải hướng đồng chí thưởng lớn đấy, cách mạng còn cần cố gắn".

- Đúng là lão già vô lại.

Sống với ông ta mười mấy năm, nhìn thấy biểu hiện vô lại của ông ta lúc này bà sao lại không biết ông ta hướng mình đòi hỏi, không khỏi khiến khuôn mặt bà không khỏi thoán ửng hồng nhìn ông ta mắng thầm.

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.