Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữa đêm đến thăm

Tiểu thuyết gốc · 1620 chữ

Vũ cùng chú Phi đã về đến nhà, vừa nhìn thấy Hồng Yến đang đứng bên cửa chờ hắn liền bước lên nói:

-Chị Yến...

Lời còn chưa nói hết thì nàng đã rất nhanh quay đầu hậm hực chạy đi, hắn sững người tại chỗ sau đó cũng cười cười bước vào nhà.

-Vũ!.... chị con làm sao vậy.

Bà Loan nhìn đến bóng lưng con gái hờn dỗi chạy đi, bà liền vứt ánh mắt nghi ngờ nhìn đến Vũ hỏi.

Vũ có chút lúng túng gãi đầu không biết như thế nào trả lời, cũng không thể đem đầu đuôi câu chuyện kể cho Thím nghe được, hắn vội hướng ánh mắt đến chú Phi cầu cứu.

-Được rồi.. để thằng bé nghỉ ngơi đi, hôm nay nó cũng đã mệt rồi.

Chú Phi cũng rất hiểu chuyện liền hướng bà cười nói.

-Thím! Con vào trước.

Rất nhanh Vũ cũng trước mặt bà biến mất dạng, hắn không muốn kể nhưng hắn biết chú Phi sẽ hướng bà kể lại, đối với hắn ai kể cũng tốt miễn là không phải hắn thừa nhận là được.

-Đến cùng là xảy ra việc gì?

Bà Loan lại một lần nữa ngơ ngác đứng chết lặng, sau đó rất nhanh liền theo suy đoán của Vũ mà hướng chú Phi hỏi.

Chú Phi cũng là phối hợp kể lại vụ việc một lần cho bà ấy nghe, được một lúc thì bà lại trừng to đôi mắt không dám tin tưởng sau đó lại lẩm bẩm hô:

-Thằng nhóc này không khỏi quá tà tính đi... nhưng là tôi thích như vậy.

-.....

Lời vừa nói ra ông Phi liền đứng hình tại chỗ như không dám tin những lời này là chính vợ mình nói ra, cứ nghĩ bà ta cũng giống như con gái đối với Vũ buồn bực một hồi, rồi lại không ngừng khiển trách, như thế nào hắn cảm thấy bà tính cách so với Vũ đều giống đây, không trách được ngày thường bà ấy đố với Vũ yêu thích như vậy.

Mà cũng tại buổi tối này Hồng Yến hết sức né tránh Vũ, chỉ có thể từ đằng xa mà nhìn hắn trừng mắt, việc này khiến Vũ buồn cười không thôi.

Về lại giang phòng của mình Vũ nghĩ một lát sau đó liền lấy ra hai viên kỳ lạ hình cầu xanh đục, viên này là huyết linh mà ngày hôm qua hắn cầm xuống từ ba tên ngoài hành tinh kia. Nhìn một hồi hắn đánh giá nó so với huyết linh zombie thì khác hơn rất nhiều, hắn cũng không biết là dùng nó có hiệu dụng phải hay không khác.

-Liền thử một chút, dù sao năng lượng này thật sự không sai.

Hắn một hồi nghĩ liền đem nó nuốt vào.

Cảm giác này so với cấp một huyết linh mà hắn dùng đều không sai biệt lắm, khiến hắn âm thầm thất vọng không thôi.

-Khoan đã, trong đan điền có cái gì đó dường như đang nổi lên.

Vũ đột nhiên nhướng mày lên rồi lại một hồi chờ đợi, nhưng mà nột lúc sau vẫn không có gì, khiến hắn có chút nguy hoặc cảm giác của mình có phải hay không là sai rồi. Hắn lắc đầu một cái cho như là, rồi lại tiếp tục đem viên khác nuốt vào, mãi cho đến viên thứ ba thì cảm giác của hắn dường như mãnh liệt trở lại.

-Không sai! Nhưng cái này đồ vật là gì.

Một cái tinh bàn hình tròn dẹp từ trong đan điền hắn hiện ra, ngay sau đó cự long bên trong hắn cũng đột nhiên mở mắt phản ứng hướng về phía tinh bàn cuộn tròn.

-Chuyện gì đang xảy ra.

Không dừng lại ở đó bên trong tinh bàn đột nhiêu léo lên một ánh sáng màu xanh da trời nhàn nhạt, cự long cũng mang theo tinh hà từ bên trên tinh bàn dừng lại.

-Ông... ông...

Lúc này cơ thể của Vũ lại một lần nữa chuyển đổi, mặt dù vẫn là tiến hóa giả nhất tinh bảy sao, nhưng là hắn lại cảm giác được một dòng thủy lưu tràn ngập bên trong, hắn dường như mơ hồ cảm giác có thể điều khiển được dòng thủy lưu này, Nghĩ liền làm, hắn xòe bàn tay phải ra tâm niệm khẽ chuyền ngay lập tức trước mắt hắn liền hiện ra một giọt nước nhỏ.

-Lợi hại.

Hắn thầm hô một tiếng ngay sau đó liền thu lại thủy lực.

Tâm niệm lại một lần nữa hướng tinh bàn nhìn một hồi, hắn ngay lúc này đã hiện lên muôn vàn suy nghĩ. Theo như giả thiết của hắn chính xác thì cái này trận đồ sẽ còn bốn hệ thuộc tính nữa ứng với ngũ hành đồ, thế nhưng là hắn lại gặp một nan đề khó giải thích, đó là nếu như nó là ngũ hành đồ thì kim loại thuộc tính có hay không vẫn còn tồn tại ở thế giới này, hay cũng có thể nó không phải là ngũ hành đồ, như vậy nó là cái gì.

-Thôi cứ kệ đi, chỉ cần là thực lực thì cũng không quản nó là cái gì.

Vũ trong lòng thầm nghĩ.

Vốn dĩ định tiếp tục tu luyện nhưng là bên ngoài lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa

-Cốc... cốc...

Vũ thần niệm quét ra liền sững người, sau đó vội vàng bước ra ngoài.

-Chị Yến có chuyện gì sao.

Hắn vội cười nói.

Hồng Yên dường như vẫn còn đang giận, nên thấy hắn liền trừng mắt nói:

-Chị có thể vào trong nói chuyện sao.

-Như vậy không tiện lắm đâu, hay là vẫn nên ra bên ngoài thì tốt.

Vũ ngượng ngùng gãi đầu dường như không nguyện ý để cho nàng tiến vào.

-Có gì mà không tiện chứ, nhanh vào trong rồi nói chuyện.

Nàng cũng chẳng qua tâm lời hắn nói, liền bất ngờ khẽ đẩy nhẹ hắn rồi nhanh chóng tiến vào phòng Vũ.

-Chị Yên! Đừng á.

Không kịp ngăn cản hắn chỉ đánh nhắc nhở một chút rồi lại bất đắt dĩ thở dài nói:

-Xong..thể diện của ta lúc này phải mất hết.

Nàng vừa bước vào phòng liền bị một màn trước mắt cho dọa sợ mà há hốc mồm.

Phòng Vũ cũng không lớn lắm rộng khoảng chừng bảy mét vuông, thế nhưng là lại là rất bừa bộn không thôi, quần áo không có trật tự mà vứt ngỗn ngang trên giường, thậm chí ngay cả dưới sàn nhà cũng không ít, trong đầu nàng lúc này có thể dùng “ như một cái chuồn heo” để miêu tả.

Nàng là một người thích gọn gàn ngăn nắp nên nhìn đến một màn trước mắt liền không khỏi hướng vũ vứt ánh mắt đầy tức giận.

-Chị xem đi, em liền nói bên ngoài thật sự tốt mà.

Vũ chột dạ cười gãi đầu một cái.

Nàng nhìn hắn như thế biểu hiện vừa tức vừa buồn cười hướng hắn nói:

-Còn không mau lại đây giúp chi doạn dẹp một thoán.

Hắn cũng cười trừ chạy đến đem quần áo xung quanh cho nhặt lên, vốn tưởng rằng mọi việc đã êm xuôi thế nhưng là bỗng nhiên một tiếng hét chói tai làm hắn giậc mình.

-Lưu Tuấn Vũ... em thật quá đáng.

Nàng ngay cả tên họ của hắn cũng đều tức giận kêu ra.

-Sao vậy chị.

Hắn có chút nghi hoặc nhìn lại đột nhiên hai mắt cũng kinh hãi trừng lớn, hắn hoản sợ nhìn đến đôi tay xinh đẹp của nàng đang cầm chặt cái quầ xì màu đen vứt qua, nó là của hắn vừa mới thay cách đây không lâu.

“ Haizz... đã nói với chị là ở bên ngoài liền tốt mà” hắn có chút biệt khuất thở dài thầm nghĩ.

Nữa giờ đồng hồ trôi qua cuối cùng họ cũng đã đem gian phòng ở cho dọn dẹp gọn gàn.

-Hì hì... khiến chị Yến vất vả rồi.

Hắn nở nụ cười đầy nịnh hót hướng nàng nói.

Hồng Yến trừng mắt hắn một cái nói:

-Được rồi, nói một chút việc chính.

Có thể để nàng nữa đêm tìm đến cửa thì việc này chắc chắn đối với nàng rất trọng yếu, hắn mở miệng hỏi:

-Việc gì vậy chị.

Nàng có chút buồn bã thở dài nói:

-Trải qua sự việc ngày hôm nay chị cảm thấy mình rất vô dụng, em có cách nào giúp chị nhanh chóng mạnh mẽ lên không.

Sự việc ngày hôm nay đối với nàng như một hồi chuông cảnh báo, sống tại thế giới này nếu như là không có thực lực sẽ bị người khác tùy thời khi nhục. Còn một điều rất quan trọng nữa mà nàng không thể hướng hắn nói, đó chính là hắn quá mạnh làm cho bản thân nàng trở nên tự ti, nếu như vậy mà đi xuống tiếp thì sẽ khiến cho hắn cách nàng càng ngày càng xa mà thôi.

Vũ nhìn thật sâu trong đôi mắt của nàng thấy được sự kiên định trong đó, do dự một hồi hắn liền gật đầu đáp:

-Em có thể giúp chị! Thế nhưng là chị phải giúp em giữ bí mật này nhé.

-Thật sao! Tốt quá rồi.

Vốn là nàng chỉ ôm một chút hi vọng khi đến đây, nhưng không nghĩ đến hắn lại có cách giúp mình, việc này khiến cho nàng không khỏi nội tâm trở nên vui sướng.

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.