Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không thể giải thích.

Tiểu thuyết gốc · 1969 chữ

Gia đình nàng đã giúp đỡ hắn rất nhiều, nhưng là bí mật của hắn không thể để người khác biết được. Cho nên hắn cũng không có cách nào giúp chú Phi tăng thực lực, lần này nàng đề nghị khiến hắn không thể nào cự tuyệt được.

-Em Vũ! Ta đã đạt đến cực hạn.

Hồng Yến nói.

Một hồi nuốt huyết linh nàng đã đến cực hạn của bản thân, nàng mặt dù so với người thường mạnh hơn một chút thế nhưng là cực hạn một ngày của nàng cũng chỉ có thể nuốt được năm viên huyết linh. Với cái này tốc độ thì nàng cũng sẽ mất vài năm để đề tấn thăng đến tiến hóa giả nhị tinh.

Đương nhiên cũng có thể rút ngắn thời gian nếu mỗi ngày nàng thay vì nuốt huyết linh nhất cấp mà hoàn toàn thay đổi thành huyết linh nhị cấp trở lên. Huyết linh cũng chia thành nhiều loại cấp bậc mạnh yếu khác nhau tùy theo cấp bậc săn giết của tiến hóa giả. Nhưng là cho dù là nuốt vào huyết linh cao đến cỡ nào cấp bậc thì cũng không thay đổi được số lượng hấp thụ huyết linh của tiến hóa giả, cũng chỉ có thay đổi đó mới giúp cho tiến hóa giả hấp thụ năng lượng nồng đậm hơn, giúp quá trình tiến hóa diễn ra nhanh hơn.

-Rất tốt... chị đem viên thuốc này nuốt vào.

Vũ đưa đến nàng tẩy tủy đan nói.

Nàng gật đầu nhẹ rồi cũng theo hắn lời nói đem tẩy tủy đan cho nuốt, đan dược vừa vào cơ thể liền rất nhanh hòa tan ra, hóa thành từng dòng nước ấm đem gân cốt huyết mạch của nàng tẩy lễ một hồi. Rất nhanh, hai mắt của nàng trở lên nhíu lại thật sâu vì kinh ngạc rồi rất từ từ dãn ra, cả cơ thể lúc này của nàng trở nên thư thái hẳn.

-Vũ! viên thuốc này thật là tốt sử dụng.

Nàng vui vẻ hướng hắncười nhẹ, nhưng là ngay sau đó lại ngửi thấy mùi hôi tanh khó ngửi từ trong cơ thể của bản thân phát ra không khỏi khiến nàng giật mình hô:

-Á... thứ này là cái gì hôi tanh quá.

-Là bình thường phản ứng phụ khi dùng thuốc này.

Vũ mỉm cười che giấu nói tiếp:

-Nhưng chị yên tâm, sau ba lần sử dụng thì tác dụng phụ này của thuốc biến mất.

Nàng là người thích sạch sẽ nên khi nghe hắn nói không khỏi giật mình, sau đó rất nhanh liền đưa tay lên che lấy hai ngọn núi của mình đang phập phồng nói:

-Hô.. hô... may mắn chỉ là ba lần, nếu như là còn tiếp tục nữa đây....

Nàng nói một hồi liền bắt gặp ánh mắt đầy xâm lượt của hắn đang nhìn đến hai ngọn núi nhấp nhô của mình không khỏi xấu hổ đỏ mặt lên, rất nhanh nàng liền đứng dậy chạy ra ngoài.

Vũ nhìn đến bóng lưng của nàng có chút tiếc nuối thu hai mắt lại, nội tâm thì lại tà ác thầm nghĩ “ haizz... thật muốn dùng đôi tay của mình xoa bóp nó một hồi xem có thật hay không lớn”.

-Phi... phi... ta như thế nào lại vô sỉ như vậy... nhưng là người vô sỉ mới là vô địch... hắc hắc...

Vũ một hồi cười gian nói.

Hồng Yến đi một hồi rồi quay lại, nàng lúc này đã toàn thân mặt một thân quần áo mới đối với Vũ đang ngồi khoanh chân tu luyện có chút ngượng ngùng nhìn qua. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng nàng cuối cùng quyết định tại bên cạnh Vũ ngồi xuống khoanh chân tiếp tục tu luyện, lần này nàng lại có thể một lần nữa hấp thụ huyết linh.

Vũ cảm giác được nhưng là hắn không có mở mắt, hắn sợ bản thân lại bị thân thể ma quỷ của nàng ta một lần nữa cho cảm dỗ mà phạm tội.

Ba tiếng trôi qua, hai thân ảnh nam nữ vẫn như cũ ngồi bất động, cho đến từng tia nắng sớm len lỏi chiếu rọi khắp căn phòng thì Vũ cũng đã mở mắt. Sau một đêm khổ tu hắn nhất tinh bảy sao thực lực cũng đã tiến vào chín sao đỉnh phong.

-Haizz... vẫn là rất chậm.

Hắn biết mình đã nuốt vào lượng huyết linh khủng bố thế nào mới có thể tu luyện đến cảnh giới này, đây cũng là bởi vì đa phần lực lượng đều tại chân long trong cơ thể hắn nuốt trọn, chờ đến nó thỏa mãn hắn mới có thể trùng kích được tinh hà bên trong. Qua mỗi thời kỳ tiến hóa giả thì chân long cũng cần lượng lớn năng lượng hơn không ít, kéo theo là năng lượng nó cũng ngày càng trở nên vi diệu hơn.

Hắn ổn định thân thể một chút muốn đứng dậy bước ra ngoài thì đột nhiên trên vai phải của hắn truyền đến cảm giác tê rần, hắn ngẩn đầu nhìn qua liền không khỏi giật mình. Lúc này, đầu của nàng ta đang tựa lên bờ vai rắn chắt của hắn mà ngủ rất ngon, để lộ ra cái cổ trắng noãn xinh đẹp, di chuyển ánh mắt xuống dưới một chút là một khe núi sâu hẹp dường như không thấy đáy.

- Người huynh đệ tiểu Vũ... ta mpos ngươi có thể đừng vô sỉ đến như vậy không.

Hắn vội đem ánh mắt cho thu hồi lại, hướng phía bên dưới bụng của mình lúc này đang khó chịu thầm mắng to.

-Không ngờ nàng đã đạt đến nhất tinh bảy sao thực lực rồi.

Nhẹ nhàng đỡ lấy nàng xuống giường, hắn bất ngờ phát hiện nàng sau một đêm thực lực đã tiến nhanh hơn không ít, lại tiếp đến một thời gian nữa nếu là hắn không có cố gắn thì nàng thực lực sẽ vượt qua hắn.

Hắn một bên rón rén mở cửa bước ra ngoài mà không biết trên giường Hồng Yến đang chậm rãi mở mắt, nàng trên khuông mặt xinh đẹp xuất hiện một vệt ửng đỏ.

-Vũ! Ngươi có thấy chị Yến đi đâu không, thím tìm khắp nơi mà không thấy nó đâu cả.

Bà Loan chạy đến vội hỏi.

Trời vừa sáng, như thường lệ nàng đến phòng con gái gọi dậy phụ bà làm cơm cho gia đình, thế nhưng là căn phòng lại trống trơn. Qua một hồi tìm kiếm xung quanh cũng không thấy nàng ta đâu, khiến bà không khỏi lo lắng nên vội tìm đến Vũ nhờ giúp đỡ.

-Cái kia...

Vũ hơi sững sờ ánh mắt không khỏi né tránh cười ngượng ngùng hướng về phía phòng mình liết nhìn qua.

Bà Loan hơi nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của hắn có chút khó hiểu muốn mở miệng hỏi thăm, nhưng là ngay lập tức bà liền tại chỗ hóa đá, khó tin nhìn Vũ một hồi, rồi lại hướng Vũ trừng mắt tức giận mắng:

-Hai đứa như thế nào là hồ đồ như vậy.

-Thím à! Mọi chuyện cũng không giống như thím nghĩ đâu, chúng con cũng không có làm gì cả.

Hắn sầu não hướng thím Loan giải thích.

-Nam nữ ở cùng một chỗ cả đêm mà nói không làm gì sao, có quỷ mới tin lời ngươi nói đấy.

Bà bộ mặt tức giận không ngừng mắng mỏ hắn, mặt dù là đã xem hắn như con rể tương lai để nuôi nấng. Nhưng là bà cũng không cho phép lúc này hắn đụng chạm đến con gái bảo bối của mình, mèo rồi cũng sẽ ngán mỡ nếu như là hắn sau này không cần con gái của bà nữa thì phải làm sao đây, không phải tiếp tục làm con gái bà phải chịu khổ nữa sao,

Vũ một bên uy khuất không có mở miệng, hắn lúc này chắc chắn rằng dù cho có hướng bà ấy giải thích thế nào đi chăng nữa thì bà ấy cũng sẽ không tin lời của hắn nói. Hắn nội tâm tràn đầy uy khuất không thể tả, một hồi thầm tà ác hối hận lúc ấy sao lại không hướng nàng ta làm thì tốt rồi, như vậy thì hắn cũng không giống như lúc này oan ức.

Sau một hồi cuối cùng mọi người cũng tại bàn ăn ngồi lại, nhưng là không như mọi khi lúc này bầu không khí đã trở nên u ám. Vũ cùng Hồng Yến dưới ánh mắt đầy xâm lượt của bà Loan thì có chút xấu hổ chỉ biết cuối đầu ngồi ăn.

-Trời muốn nổi bão sao.

Ông Phi ngồi tại một bên ăn cũng không khỏi nghi hoặc hướng ba người nhìn.

-Mộng Kỳ... đã tới rồi, nơi này là nhà của chú Phi, nhà anh và nhà chú Phi cũng có giao tình nhiều năm, nếu em muốn nhờ chú ấy việc gì thì tùy thời có thể tìm anh.

Ngay lúc này từ bên ngoài vang lên tiếng cười nói, gia đình bà Loan nghe đến giọng nói quen thuộc này liền nhíu mày hướng cửa lớn nhìn ra.

-Chú Phi! Con là Quang đây chú, người mau ra đây có Mộng Kỳ đến tìm chú này.

Quang hướng trong nhà gọi.

-Haizz... tên tiểu tử này thật là, để ta ra xem một chút.

Ông Phi mặt dù không muốn nhìn lại Quang nhưng là vẫn thở dài bước ra.

Vũ ngồi một bên cười lạnh rồi đứng dậy đang muốn đi ra lại bị Hồng Yến cho tay kéo lại nói:

-Em muốn làm gì?... để ba chị ra gặp liền tốt.

Nàng vẫn là sợ Vũ đi ra đem cái tên kia cho đánh tàn phế thì làm sao, như vậy sẽ làm cha nàng khó xử.

Vũ biết tính cách chú Phi, hắn cũng vì vậy mà đối với chú ấy luôn kính trọng, vậy cho nên hắn không nói mà nhìn qua nàng gật đầu một cái sau đó ngồi trở lại bàn ăn.

Mà tại ngoài cửa lúc này ông Phi cũng ra đến mở cửa hướng nhóm ba người này nhíu mày nhìn, rồi lại nhìn Quang hỏi:

-Cháu có chuyện gì sao.

Quang giả dối cười nói:

-Chú Phi! Cháu không phải tìm chú mà là Mộng Kỳ muốn tìm chú.

Hắn mở miệng ra kêu Mộng Kỳ thân thiết như vậy khiến ông Phi càng không vui vẻ gì, nên biết ông ta vẫn giúp hắn cùng Hồng Yến thành đôi, nhưng là cái tên này lại không biết tốt xấu lại đem con gái của ông cho vứt bỏ, khiến ông không khỏi đối với đứa con của người bạn thần này tâm trở nên nguội lạnh.

-Cháu chào chú Phi! Cháu tới là muốn gặp Vũ, không biết là em ấy có ở nhà không.

Mộng Kỳ cũng đối với tên Quang này rất là buồn bực liền không để ý đến hắn mà bước lên hướng ông mỉm cười hòa ái nói.

-Tìm Vũ à... cháu có quen biết Vũ sao.

Ông tò mò hỏi.

-Không quen.

Nàng dứt khoát trả lời rồi hướng ông lại nói tiếp:

-Thế nhưng là ông nội biết được thân thủ của em ấy rất lợi hại, nên ông nội cháu muốn gặp một hồi em ấy, muốn sắp xếp cho em ấy một chức vị trong quân đội.

Ông Phi hơi sững sờ khó hiểu không biết Vũ từ khi nào mà quen với vị kia đại tướng quyền cao chức trọng rồi.

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.