Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đưa mặt đến cho đánh.

Tiểu thuyết gốc · 2044 chữ

Quang đứng một bên nghe mà hoản sợ liền vội vã lên tiếng nói:

-Mộng Kỳ! Ông nội có phải hay không nhầm, với năng lực võ thuật quốc tế của chú Phi mới có thể đối với quân đội thật là nhiều chỗ dùng đến, so với cái kia thằng nhóc con còn chưa tốt nghiệp hết cấp hai kia thì có chỗ nào tốt.

Trong lòng hắn không ngừng gào thét, vốn tưởng nàng đến tìm chú Phi xin hỗ trợ, nếu là vậy hắn còn có thể lợi dụng tình cảm của chú Phi đối với hắn tốt mà lợi dụng một chút để có thể ngày ngày cùng nàng một chỗ lâu ngày sinh tình. Nhưng là không nghĩ đến nàng lại hướng tên kia tìm, hắn không khỏi cảm thấy không phục cùng ganh ghét không thôi.

-Ông nội ta là ngươi có thể kêu như vậy sao, nếu còn gọi bậy thì đừng trách ta vô tình.

Mộng Kỳ biết hắn là cố ý gọi như vậy, nàng liền lạnh giọng hướng hắn nói tiếp:

-Là ngươi giúp ta tìm đến nơi này, ta hướng ngươi cảm ơn, nhưng là việc đã xong xin ngươi rời đi cho.

-Ha ha... việc này là ta nên làm, ta cũng rất lâu rồi không cùng chú Phi nói chuyện.

Hắn rất vô sỉ hướng chú Phi cười nói tiếp:

-Chú Phi ngươi thấy ta nói như vậy đúng không, với cái tên Vũ kia không nghề không nghiệp thì có thể làm được gì chứ... haizz... cũng chỉ có chú tính tình tốt mới đem hắn thu lưu mà thôi.

Ông Phi hai mắt hướng tên Quang đầy trào phúng cùng xem thường không chút cố kỵ nói:

-Như thế nào so sao? Vũ ấy à! Thằng bé còn biết hướng bên ngoài kiếm tiền , không giống như ngươi cũng chỉ có biết bám váy đàn bà mà sống.

Ông mặt dù tính tình rất nhân hậu, nhưng là ông làm sao có thể chịu được hắn hướng con gái của mình hết lần này tới lần khác tổn thương nàng, như hiện tại ngay trước mặt ông lại cùng một nữ nhân khác thể hiện tình cảm lại còn hướng ông không ngừng xin hỗ trợ, cái dạng này vô sỉ như thế nào ông còn nhẫn nhịn được.

-Chú Phi! Người là đang nói cái gì? Dù sao ta cũng là đội trưởng của đội công an hình sự của tỉnh, mà hắn cũng chỉ là một cái ăn mày nếu không được chú bên ngoài cứu thì không biết hắn lúc này đang ở cái đường cái nào xin ăn đấy.

Ngày thường cho dù hắn đối với ông không để vào mắt, nhưng ông ta vì người cha đã mất của hắn mà rất yêu thương, chăm sóc cho hắn. Nhưng là hôm nay, hắn nghĩ mãi mà không rõ ông ta làm sao lại đối với hắn nói những lời như vậy, khiến cho hắn lúc này cũng có chút căm gét ông ta.

-Hừ... ngươi còn so với hắn cũng sứng sao, cũng không biết là ngươi đã hướng con gái ta vòi đến bao nhiêu tiền, lại không cảm thấy mất mặt mà còn tự hào cái gì, ngươi so với Vũ thì kém rất xa.

Ông Phi hừ lạnh một tiếng lạnh lùng đem cánh tay cường tráng của mình hướng cửa lớn chỉ đến nói:

-Ngươi mau cút đi, bằng vào ngươi đức hạnh cũng đừng gọi ta là chú nữa rồi, ta và ngươi từ hôm đoạn tuyệt quang hệ.

-Chú Phi! Ta biết là chú vẫn luôn vì chuyện của em Yến mà trách móc ta, thế nhưng là tình cảm cũng là thứ không miễn cưỡng được, người mà ta thích là Mộng Kỳ ngày sau vẫn vậy.

Quang mặt dù rất tức giận, nhưng là lại nghĩ đến có thể vì việc này mà thay đổi cách nhìn của Mộng Kỳ, muốn hướng đến cùng nàng ta kéo một chút tình cảm nên hắn vẫn là nhịn được mà hướng ông phi bày ra bộ mặt đầy áy náy sâu sắc nói.

-Phi... cmn ngươi từ khi nào lại trở nên không biết xấu hổ đến như vậy.

Ông Phi đầy châm chọc hướng hắn lại nói:

-Là thằng chó hoan nào hướng con gái ta truy cầu ròng rã mấy năm, lại thằng chó hoan nào hướng ta xin cưới con gái của ta, nếu như là năm đó không nhờ có ta và cha của ngươi ở một bên giúp đỡ thì ngươi nghĩ con gái của ta sẽ hướng ngươi để ý sao... sẽ không, bỡi vì ngươi là chó không thể xứng với nó.

Hai chị em Mộng Kỳ đứng một bên từ đầu đến cuối cũng hiếu kỳ vểnh tai lên nghe, một hồi liền hiểu vì sao từ lúc bọn họ đến nơi này ông Phi vẫn tỏ ra một mực không chào đón họ.

-Chậc chậc... chị à tên này cũng là một kỳ hoa đấy, mặt dù so với em Vũ thực lực không đủ, nhưng là so về độ mặt dày thì hắn quả thật là vô địch... hắc hắc... chị xem kỳ tài như vậy là có đủ bá chưa, đủ mị lực chưa, có phải hay không chị là nghĩ người này.

Duy cười hắc hắc mang vẻ đầy châm chọc hướng nàng cười nhỏ vào tai nàng nói.

-Đại đội trường Duy ở đâu.

Nàng hướng em trai mình ra lệnh.

-Có mặt!

Hắn rất nhanh vội vàng nghiêm trang đứng với tư thế cuat quân đội hướng chị chào, trong quân đội nàng so với ai khác rất là nghiêm ngặc, quân lệnh như sơn nếu như gặp một trường hợp nào mà không đúng chấp hành, nếu như là nặng thì bị nàng đem trục xuất khỏi quân doanh, còn nhẹ thì được nàng mạnh mẽ ngược đãi một hồi, đối với tính cách này của chị thì Duy vẫn hiểu lấy.

-Trở về liền hướng quanh thị trấn chạy mười vòng.

-Chị à... như vậy có phải hay không quá sức.

Hắn vẻ mặt đầy bi thương nói, nhưng là bị ánh mắt đầy khiêu khích của nàng hắn rất nhanh liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại xem như nhận mệnh.

-Ông già, đông đừng tưởng là tôi kính trọng ông một chút mà được nước lần tới.

Quang bị cơn giận bùng nổ lúc này liền cũng điên rồi, hết lần này đến lần khác bị mắng nhiết cùng châm chọc với bản tính của hắn đã không nhịn được nữa, hắn hét lớn nói:

-Con gái ông thì có gì tốt chứ, vừa quê mùa lại vừa bảo thủ, suốt ngày luôn hướng tôi lãi nhải không dứt, nếu là năm đó nàng không phải là mang tiếng hoa khôi trong trường thì tôi còn lâu mới để ý đến cô ta, nhưng là quen nhau mấy năm mà cả tay cô ta cũng chưa lần nào chủ động để tôi cầm đấy.

-Mày còn không mau cút cho tao.

Ông Phi cũng tức giận quát.

-Mẹ nó... tưởng mình là thứ gì chứ, tôi cũng một chút cũng không muốn ở nơi này.

Tức giận mắng xong hắn liền hướng hai chị em Mộng Kỳ cười nói:

-Em thấy đấy, bọn họ là coi thường chúng ta, vẫn là nên đi thôi.

Mộng Kỳ liết xéo hắn một cái đầy khinh miệt và trào phúng nói:

-Anh muốn đi thì cứ đi, chúng tôi còn có chính sự, cửa ở bên đó không tiễn.

Nàng đối với hắn như vậy coi thường không khỏi khiến nội tâm của hắn một hồi hướng nàng chửi rủa, nhưng là cũng không có đi mà ngoan ngoãn đứng tại một bên hướng nàng đầy lấy lòng.

-Thật con me nó so với bê tông cốt thép thì tên này da mặt còn dày hơn nhiều lắm.

Một bên Duy âm thầm cười lắc đầu một cái.

Mà cũng tại phía đối diện ông Phi đang đứng cũng là bó tay rồi, ông chửi cũng đã chửi rồi, mắng thì cũng đã mắng rồi, thế nhưng tên này giống như là bị khuyết thiếu dây thần kinh xấu hổ vậy, một mực vẫn lỳ lỳ ở lại không đi.

-Chú Phi... tụi cháu là hướng đến em Vũ tìm đến chứ không có ác ý gì cả, mong chú có thể để tụi cháu gặp em ấy một chút.

Mộng Kỳ dường như đã quen với độ dày của da mặt tên này rồi nên cũng chẳng quan tâm đến hắn, nàng hướng chú Phi cười đầy vẻ nhiệt tình nói.

-Ấy da, chị gái bạo lực có cái gì đối với em tốt nói đây, muốn đồ thì xin thứ cho em đây không có, nhưng muốn mạng là có một đây này.

Vũ lúc này cũng ra đến, hắn biết dụng ý mà nàng đến gặp mình, không ngoài cái gì khác là hướng hắn muốn lấy những thứ đồ kia, nếu là hắn vẫn không ra gặp một hồi thì chắt chắn nàng cũng hướng nơi này ở lại. Nhưng là những thứ ấy hắn vẫn còn chưa có xem kỹ, lại nói nếu cái đó đúng xác thật là bảo bối thì hắn cũng không có tốt bụng như vậy mà hướng người khác cho.

Nàng khuôn mặt lúc này bỗng nhiên đỏ lên vì nghẹn tức, thầm nghĩ chưa hề có người nào nam nhân có thể khiến nàng giận sôi sục đến như vậy, hắn là một cái phi thường ngoại lệ.

-Ta hôm nay đến cũng không phải là vì những món đồ này.

Nàng cố nặng ra từng chữ rồi nói tiếp.

-Ông nội ta muốn gặp ngươi, ngày hôm nay nếu là ngươi rảnh liền muốn cùng ta đi gặp ông ấy một chút.

-Không gặp có được không.

Vũ liền dức khoát nói.

-Hừ... ngươi cứ nói xem.

Nàng hai tay răng rắc bóp chặt kêu vang lên cười lạnh nói.

Vũ một bên hai mắt trừng to thầm mắng bà chị gái xinh đẹp này không khỏi quá ưa thích bạo lực đi, nhưng hắn không sợ nàng, việc duy nhất mà có thể khiến hắn sợ lúc này đó chính là phiền phức.

-Nhóc con... được gặp đại tướng là vinh hạnh bậc nào, ngươi đừng có cho mặt mà không biết xấu hổ.

Quang lúc này cũng nghe ra Mộng Kỳ là hướng tên này đòi một vật gì đó rất quan trọng, khiến sự lo sợ của hắn đã chậm rãi tan biến nên liền chạy ra muốn cùng nàng hát đệm.

-Chú Phi! Nhà chúng ta từ lúc nào mà ngay cả chó cũng cho vào vậy.

Lời nói đầy lạnh lẽo của Vũ phát ra rất nhanh cũng không cho đối phương kịp phòng bị, hắn thân hình chuyển động tại chỗ biến mất.

-Phanh.... ầm.... phốc...

Ngay sau đó một tiếng vỗ mạnh phát ra, Vũ không biết từ khi nào đã lao đến đem tên kia cho một cái tát làm cho thân thể lảo đáo bay đi, hướng vách tường đá va đập mạnh.

Mọi người nhất thời tại chỗ không phản ứng kịp đến tốc độ của Vũ liền đã chấn kinh rồi, lại nhìn thấy thân thể máu me đang nằm bất tỉnh trên mặt đất của Quang liền xác định, tên này đã triệt để bị phế đi rồi.

Vũ đánh xong liền đứng tại chỗ hừ lạnh nói:

-Ta đã nói qua nếu như là ngươi còn xuất hiện tại nơi này ta liền đem ngươi cho phế.

Duy hai mắt nhìn Vũ như tỏa sáng, không khỏi thầm nghĩ cái tên này so với chị của mình bạo lực hơn không ít, mội hồi rồi lại nghĩ nếu như là tên này có thể cùng chị gái mình tại một chỗ ở chung , thì không phải hắn ngày nào cũng có kịch hay để xem sao, nghĩ vậy hắn liền hướng chị gái của mình đứng bên cạnh nhìn tà ác mang nụ cười đầy ẩn ý.

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.