Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cùng tiên nhân luận đàm(Hồi 2)

Tiểu thuyết gốc · 1583 chữ

Đối với việc này Vũ cũng có chút lý giải nhưng thực tế hắn vẫn không có biện pháp, nghĩ vậy hắn liền lắc đầu hướng mọi người cười khổ nói:

-Các vị lão tổ... thiên đạo cũng không phải dễ dàng như vậy thay đổi, mà ta cũng là tại một con kiến hôi nhỏ bé bên trong thì sao có thể làm được.

Họ mặt dù trong lòng đã có đáp án từ trước thế nhưng vẫn còn nuôi hi vọng, hiện tại lại nghe Vũ thừa nhận bất lực không khỏi khiến bọn họ một lần nữa thất vọng không thôi.

-Nhưng ta có thể thử một chút.

Vũ trầm ngâm một chút rồi nói.

-Thật sao.... vậy liền đa tạ đạo hữu rồi.

Nghe lời này của Vũ, họ lúc này chỉ có thể gửi gắm tia hi vọng cuối cùng này cho hắn mà thôi.

-Các vị lão tổ!... ta cùng có câu hỏi muốn hỏi các người.

Vũ hướng bọn họ trước mặt lại nói.

-Đạo hữu... ngươi cứ xưng hô chúng ta là đạo hữu cũng được đi, bằng của ngươi đạo cái này lão tổ cách gọi chúng ta thật là xấu hổ không dám nhận.

-Đúng đấy... việc gì xin đạo hữu cứ nói là được.

Bọn họ hướng Vũ vẻ mặt đầy thành ý nói.

Thật sự mà nói bọn họ nhận được rất nhiều từ Vũ, mượn được cái này câu hỏi từ Vũ bọn hắn liền có thể mượn hoa hiến phật được rồi.

Vũ có chút ngượng ngùng với đề nghị cách xưng hô này hắn có chút không quen, mặt dù tâm tính của hắn đã tại tiên đế mộng mài dũa vạn năm, cách xưng hô này hắn còn cảm thấy thiệt thòi đây này. Thế nhưng tại trước mặt mọi người hắn vẫn còn là một đứa trẻ, nhìn xem cách mà hai ông cháu Thiên Uy nhìn hắn giống như quái vật kia liền hắn đã cảm thấy có chút không tự nhiên.

-Vậy xin thất lễ... theo như sách cổ tại bên trong động quật kia để lại thì từ mấy vạn năm trước thiên đình sụp đổ, vì vậy tiên đạo tại thế giới này cũng tiêu vong.

Vũ vẻ mặt nghiêm túc nói.

Nghe được lời này mọi người không phải sững sốt, bọn họ cũng không biết đến cái này cố sự.

-Đạo hữu ý nói là tại mấy vạn năm trước đã xuất hiện tiên nhân.

Phi Ngữ ngẫn người thật lâu rồi hướng Vũ hỏi.

-Đúng vậy... các vị không biết sao.

Vũ tại thời điểm này nhìn đến bọn họ ngẫn người khiến hắn cũng âm thầm giật mình. Nếu như là bọn họ không biết đến vậy của họ đạo là từ nơi nào sinh ra, hắn hướng mọi người lại nói tiếp:

-Vậy đạo của các vị từ nơi nào mà đến.

Vân Hải có chút nghiêm túc hướng hắn nói:

-Theo chúng ta được biết thì đạo có rất nhiều nguồn gốc, theo phương tây đạo là xuất phát từ chúa, tại phương đông chúng ta thì đạo lại xuất phát từ đức phật cùng các thánh nhân, còn tại Hi Lạp cổ đại thì đạo tại xuất phát từ các vị thần chiến tranh.

-Như thế nào lại nhiều như vậy.

Hắn chau mày có chút khó hiểu, theo hiểu biết của hắn tại thời đại hồng hoan khi thiên đế phá thiên đem thiên đạo phá nát, thì trời đất đã thiếu hụt mất đi thiên đạo, một cái không hoàn thiện thiên đạo thì làm sao có thể xuất hiện tiên nhân. Vậy giải thích như thế nào tại mấy vạn năm sau con người lại có thể một lần nữa tu được tiên thuật đây.

-Đúng vậy, tại nghìn năm trước Trần gia chúng ta đã gặp được một cái tiên nhân, may mắn được vị đại nhân này truyền đạo nên tại bản tâm chúng ta mới có thể sinh ra được hạt giống tiên đạo.

Trần Thanh Vân đáp.

-Mọi người có thể cho ta xem một chút công pháp mà các người tu luyện được không.

Hắn trong này có một cái to gan suy đoán nên liền hướng bọn họ hỏi một chút để xác định.

-Được.

Lấy hiểu biết về đạo của hắn thì bọn họ không cho là Vũ sẽ thèm khác mấy quyển kinh văn rách nát này của bọn hắn, vậy nên bọn họ đều nguyện ý đưa cho hắn.

Phi Ngữ rất nhanh đem công pháp tại trong ngực móc ra hướng hắn đưa tới nở nụ cười xinh đẹp nói:

-Đạo hữu! Đây là của chúng ta công pháp.

Vũ gật đầu nhận lấy quyển công pháp trên tay nàng liền lật ra xem. Đập vào mắt hắn không phải là bình thường đạo kinh tu chân công pháp giống như hắn đã từng xem.

-Diễn hóa chân kinh.

Hắn thầm kinh hãi lẫm bẩm, cuốn này diễn hóa chân kinh lấy hư hóa kinh lấy vô diễn hóa vạn vật, đạo tại vạn vật mà thành, hắn liền biết cái này đạo không phải đạo của thế giới này.

-Ông...

Bỗng nhiên khí tức của hắn lập tức trở nên cuồn bạo, nguyên lực tại trên cơ thể phun trào.

-Nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong.

Trần gia lão tổ tại một bên nhìn đến liền khiếp sợ si ngốc.

Mà Vũ cũng trở nên ngây dại, hắn không nghĩ đến thiên đế đạo kinh khi tiếp xúc với diễn hóa chân kinh lại phản ứng mạnh đến như vậy.

-Đây là tại đạo bên trên cộng hưởng sao.

Nếu hắn đoán không nhầm thì diễn hóa chân kinh là một phần đạo của thiên đế đạo kình, nhưng là một công pháp lợi hại như vậy sao người kia lại truyền ra ngoài. Điều này làm hắn nghĩ đến một nguyên nhân, đó chính là người kia muốn dụ hắn ra ngoài hoặc có thể là nhắm đến các đạo pháp có liên quan bên trong, nếu đúng là như vậy thì còn tồn tại những quyển khác đây. Nhưng cho dù là bất kỳ nguyên nhân gì thì lúc này hắn đang gặp nguy hiểm.

-Ta phải nhanh chóng mạnh lên.

Hắn khẽ cắng răng thầm quyết tâm.

-Đạo hữu.. ngươi làm sao rồi.

Trần Thanh Vân nhìn thấy hắn đứng ngẫn người một lúc không khỏi lo lắng bước đến hỏi thăm.

-Ta không sao... đa tạ các vị.

Hắn lấy lại tinh thần hướng bọn họ mỉm cười thi lễ tạ ơn.

Tại ngay thời điểm này, hắn có rất nhiều nghi vấn không thể giải thích được, sau khi xâu chuỗi lại một ít sự việc khã năng lớn nhất là thần giới nhúng tay vào, điều này chứng tỏ mấy vạn năm trôi qua thần giới vẫn âm thầm quan sát tinh hà này, còn về việc bọn chúng như thế nào làm được, lại có âm mưu gì thì lúc này Vũ cũng không biết được. Nhưng là hắn không nhục chí, hắn tin tưởng chỉ cần bản thân mình có đủ thực lực thì mọi bí mật đều sẽ được hắn tìm ra.

-Không dám... đây cũng là vì đạo hữu ngộ tính cao.

Bọn họ nụ cười đầy bi ai nói.

“Lập đạo trăm năm tu đạo ngàn năm mới có thành tựu”, đây là câu nói bất hủ của tiên nhân bọn họ. Thế nhưng là, người này thiếu niên chỉ chưa đến mười tám tuổi đã có đạo căn nguyên cảnh trung kỳ, cái này đả kích đối với bọn họ thật sự quá lớn.

Một hồi cùng mọi người nói chuyện phím, hắn liền hướng bọn họ cáo lui rời đi.

Trần gia lão tổ hướng hắn nhiệt tình đưa ra khỏi cửa, sau đó liền giữ lại Trần Thiên Uy hướng ông ấy ban bố một số lệnh, tại trong này có ba trong điểm: quan trọng nhất đó chính là Trần gia không thể cùng Vũ làm địch nhân, thứ hai là mọi sự quyết định của hắn phải được ưu tiên hàng đầu, và cuối cùng là muốn lôi kéo hắn vào gia phả Trần gia, đương nhiên cái này sự tình chính là phải tác hợp một cuộc hôn nhân chính trị.

-Lão tổ... việc này cần có chút thời gian á.

Trần Thiên Uy có chút hối hận vì đã đưa Vũ đến rồi, ông ta không nghĩ đến vậy mà Vũ lại được các vị lão tổ coi trọng như vậy.

-Haha... không vội, để bọn trẻ tự nhiên là được.

Trần Phi Ngữ cười cười gật đầu nói.

Bà cũng đã từng là phàm nhân sao lại không nhìn ra ánh mắt của Mộng Kỳ nhìn đến Vũ có chút gian tình chứ, lại nói đối với mỹ mạo xinh đẹp của Mộng Kỳ, bà tin chắc rằng sẽ không thất thủ.

-Nhưng mà lão tổ!... tại Lý gia bên kia chúng ta phải xử lý thế nào đây.

Ông lại hướng bọn họ hỏi.

-Hừ... Lý gia sao, một đám lòng lang dạ sói người không đáng để chúng ta tin cậy.

Trần Thanh Vân cười lạnh lại nói.

- Đúng... Trần gia chúng ta mặt dù tại trận chiến năm ấy tổn thất nghiêm trọng, nhưng chúng ta cũng không phải là quả hồng mềm để bọn chúng tùy tiện bóp

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.