Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồng Yến ghen.

Tiểu thuyết gốc · 1830 chữ

Khu nhà tổ tại biệt viện Lý gia.

-Ông nội! Trần gia đám gia hỏa kia thật sự là không biết điều mà.

Lý Băng Triệt buồn bực đem tất cả sự việc kể lại một lần cho ông nội của hắn là Lý Phàm Minh nghe.

Ông ta nghe xong cũng thoáng nhíu mày sững sốt, ông không nghĩ đến là Trần gia lại phản ứng mạnh như thế.

-Băng Triệt! Quan hệ của con và Mộng Kỳ vẫn tốt chứ.

Ông ta nhìn đến hắn vẻ mặt đầy mong chờ nói.

-Ông nội! Cô ta từ trước tới giờ vẫn theo ta bằng mặt mà không bằng lòng, sau đó tại sự việc kia phát sinh liền hướng con thù địch.

Lý Băng Triệt luôn thèm nhỏ dãi vẽ đẹp lạnh lùng băng sương của nàng ta, thế nhưng dù cho hắn có cố gắn lấy lòng nàng ta thế nào thì vẫn không có một chút tiến triễn tốt nào cả, việc này cũng khiến hắn buồn bực không thôi.

-Không sao, phụ nữ ấy mà nên mềm mỏng thì cứ mềm mỏng, đợi đến khi con có được trái tim của nàng ta thì con muốn làm gì nàng mà chẳng được.

Ông ta cười bí hiểm lại nói tiếp:

-Trần gia lúc này mặt dù so với trước đã không bằng Lý gia ta lúc này, thế nhưng là Lý gia muốn khống chế khu vực bên trung bộ này thì phải cần đoạt lấy binh quyền từ trong tay Trần gia, mà Mộng Kỳ là tại Trần gia biến số lớn nhất vậy nên con cần phải nắm chắc nàng ấy trong tay.

-Ông nội! Con đã hiểu.

Đây cũng là mục đích của hắn nên đương nhiên hắn sẽ nguyện ý thay gia tộc đi làm.

-------------------------/

Qua ngày hôm sau, buổi sáng tại nhà chú Phi hiện tại đã trở nên náo nhiệt, bàng ăn cũng không còn như trước đơn sơ mà thay vào đó thím Loan đã chuẩn bị kĩ lưỡng thêm rất nhiều món để phục vụ thêm ba vị khách mới.

-Hai người sao cũng lại tại ở nơi này.

Tại một bên ngoài hai người tướng Mạc Phàm, Thừa Lôi ra lại xuất hiện thêm Mộng Kỳ cùng Khắc Duy hiện cũng có mặt ngồi vào bàn, mà hai chị em họ là những người mà hắn không muốn gặp mặt nhất.

-Hừ...

Nàng ta đối với câu hỏi ngu xuẩn của hắn liền không vui hừ lạnh một cái không đáp.

-Em trai Vũ à... là ông già của ta bảo chúng ta tới hướng ngươi học tập kinh nghiệm, em thật là trâu bò đấy liền ngay cả lão tổ cũng tán thưởng em không thôi.

Khắc Duy dựng ngón tay cái lên hướng Vũ khen tặng.

-Anh trai! Anh cũng biết đấy tình hình kinh tế nhà chú Phi khó khăn, anh đến đây ăn cơm cũng được nhưng là nhất định phải trả tiền đấy.

Vũ vẫn còn ấm ức về chuyện cá cược hôm qua, nên Vũ liền đầy bụng ác khí hướng tên này cười nói.

-Ngươi cái này thật là! Trước sau gì chúng ta cũng sẽ trở thành người một nhà đấy, anh trai ta còn không hướng ngươi ấm ức, ngươi còn khó chịu với ta làm gì.

Khắc Duy có chút ngập ngừng cười đáp.

-Người một nhà... Vũ! Cái này là xảy ra việc gì.

Ông Phi hiếu kỳ hướng Vũ hỏi.

Hắn ngay lúc này có chút buồn bực thầm mắng cái tên này đúng là vô sỉ, cũng chỉ vì mấy đồng bạc lẽ còn có thể nói hưu nói vượn, hắn tức giận nói:

-Anh chớ có nói bậy, ai cùng là người một nhà với anh chứ.

Khắc Duy mỉm cười đầy ẩn ý nói:

-Lúc này không phải nhưng tương lai chắc chắn là, ai bảo ngươi ưu tú như vậy khiến cho cha của ta hài lòng muốn hướng chị ta đưa đi đây, ngươi xem nếu như ta gọi ngươi một tiếng anh rể có phải hay không uy khuất cho ta rồi.

-Khắc Duy! Em câm miệng lại cho chị.

Mộng Kỳ khuôn mặt bỗng nhiên nóng lên hướng Duy tức giận quát.

-Muốn gả đi sao.

Mà tại bên phía đối diện là một mỹ nhân váy xanh đang ngồi một bên nghe, nàng ta hướng Vũ nhìn qua sau đó lại tức giận xoay người bỏ đi nói:

-Con ăn no rồi, mọi ngươi cứ tiếp tục ăn đi.

-Chị Yến! Chị vẫn còn chưa ăn đấy.

Vũ đối với lời nói của Duy không thèm để ý vì hắn biết tên này đầu óc rất không bình thường, nhưng là nghe Hồng Yến muốn đi lại có chút khó hiểu.

-Còn không mau đuổi theo.

Bà Loan tức giận trừng lớn đôi mắt hướng Vũ nói.

Hắn vốn dĩ muốn nói chị ấy bỏ đi cũng không phải là lỗi của hắn vậy hắn đuổi theo làm gì, thế nhưng là nhìn qua thím Loan đôi mắt đã bắn ra lửa tức giận nhìn hắn, khiến hắn không khỏi rùng mình một cái liền vội vả đuổi theo.

Mộng Kỳ nhìn bóng lưng của hắn rời đi mà không biết tại sao lòng nàng lại dân lên một cảm xúc phức tạp mà nàng cũng không hiểu nổi.

-Chúng ta mau ăn cơm đi.

Bà Loan đại diện chủ nhà liền hướng mọi người mời khách.

Nhìn đến ánh mắt của nàng ta khiến bà không khỏi thở dài bất đắc dĩ, là phụ nữ bà liền đoán ra được Mộng Kỳ đang dần nãy sinh tình cảm với Vũ, nếu như để cho nàng ta một chút thời gian để xem xét thì nàng ta sẽ nhận ra điều này. Thế nhưng đứng tại một phương diện của người mẹ, thím Loan sẽ không đem việc này nói cho nàng ta biết.

-Chị Yến! Đợi em với.

Vũ lúc này tại bên ngoài đuổi theo bóng lưng của nàng đang không ngừng hướng phía trước chạy đi.

-Mặt kệ chị, em mau quay lại đi.

Nàng tại phía trước giọng nói mang đầy vẻ uy khuất nói.

-Cái này.

Vũ rất muốn nói cho chị ấy biết nếu là hắn không mang nàng về thì thím Loan sẽ đem hắn tháo ra thành tám khúc mất.

-Chị ấy làm sao vậy nhỉ... hình như chị ấy đang khóc.

Nhưng là trong lòng Vũ cũng âm thầm nhíu máy, không biết tại sao chị ấy lại trở nên kỳ lạ đến vậy, khiến cho hắn không khỏi nổi lên sự khẩn trương.

-Vù... vù...

Trong lúc lo lắng hắn rất nhanh đuổi đến đem nàng chắn tại trước mặt, nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng hiện tại đã nhem nhuốt nước mắt khiến hắn không khỏi đau lòng hỏi:

-Chị làm sao vậy.

-Mặt kệ chị, em mau về đi.

Nàng đứng đối diện với hắn liền uy khuất càng khóc lớn hơn.

Hắn không hiểu tại sao khi nhìn thấy nàng khóc như vậy khiến trong lòng cảm thấy áy náy, hắn nhẹ nhàng tiếng lên ôm nàng vào trong ngực, đưa bàn to lớn khỏe mạnh vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh sau lưng của nàng đầy dịu dàng nói:

-Là ai ức hiếp chị nói cho em biết em sẽ đem hắn sẽ xử lý hắn giúp chị.

-Huhu... em xấu lắm.

Nàng ta dựa vào ngực của hắn khóc càng lớn hơn, giọng nói đầy uy khuất nói.

-Được rồi... là lỗi của em, chị đừng khóc nữa.

Vũ nhẹ nhàng khuyên bảo.

Nàng dựa vào lòng hắn khóc một hồi dường như vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, bất ngờ nàng nhón chân lên đem cặp môi anh đào đỏ mộng hướng môi hắn tập kích đến.

-Ưm...

Vũ lần đầu tiên được con gái chủ động hôn tới liền bất ngờ trợn to mắt nhìn nàng ngây ra như phỗng, ngay sau đó bản tính nam nhân lại trỗi dậy đem đôi môi xinh đẹp ấy điên cuồn đáp trả. Tại đồng cỏ xanh tươi tốt, phía trên lốm đốm những đóa hoa dại trong gió nở rộ, với cảnh sắt dịu nhẹ tươi đẹp như là minh chứng cho tình yêu của cặp trai gái đang đâm chồi kết hoa.

-Ui da... sao chị lại cắn em.

Bị đôi môi xinh đẹp ấy làm cho tê dại, Vũ bất ngờ bị răng ngà của nàng cho cắn đến khiến cho môi của hắn lúc này đã tràn ra máu tươi, hắn đau đớn từ trong mê mụi bừng tỉnh hô lên.

-Em đáng được như vậy.

Hồng Yến đem hắn đẩy ra, nghĩ đến những gì xảy ra trước mắt khiến nàng không khỏi xấu hổ đỏ mặt lên nói.

Vũ có chút há hốc miệng không biết như thế nào hướng nàng đáp trả, nhưng rồi lại nghĩ hắn là một cái đại nam nhân vẫn nên hướng nàm chịu thiệt một chút mới tối.

-Em giải thích như thế nào về chuyện Mộng Kỳ cùng với em đây.

Nàng hướng hắn buồn bực chất vấn.

-Thì ra là chuyện này à.

Hắn giậc mình liền hiểu ra tại sao nàng ấy lại giận đến như vậy, hắn liền cười đáp:

-Chị cũng biết đấy, tên Duy kia lời nói mười phần thì có chín phần là giả rồi, lại nói sao em có thể cùng với chị gái bạo lực kia được chứ.

-Là như vậy sao.

Nàng gật đầu coi như tin tưởng Vũ, bỡi vì từ trước đến giờ hắn cũng không có làm nàng thất vọng qua.

-Chị Yến! Môi em rát quá.

Vũ tỏ vẻ uy khuất nhìn nàng nói.

-Chị xin lỗi em nhé.

Nàng có chút áy náy đưa nhẹ cánh tay ngọc lên xoa xoa bờ môi đang còn rỉ máu của hắn, nàng vẻ mặt đầy quan tâm lại nói:

-Em đã đỡ hơn chút nào chưa

Hắn đôi mắt đầy si mê ngơ ngác ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng đang gần trong gang tấc không khỏi muốn cắn nhẹ vào nó, hắn kiềm chế không được cảm xúc mà hướng nàng nói khẽ:

-Chị! Hay là chúng ta tiếp tục nhé.

-Tiếp tục cái gì.

Hồng Yến nghe được lời này liền giậc mình sau đó liền bừng tỉnh đại ngộ biết được là hắn đang hướng mình muốn ám chỉ cái gì, nàng hoản loạn muốn hướng đằng sau lui lại, nhưng mà khi đôi mắt nàng chạm đến khuôn mặt đang mỉm cười ngây ngô của hắn liền có chút do dự.

Hai đôi mắt như điện chạm nhau, Vũ không cho nàng kịp phản ứng liền như hổ đói rình mồi một lần nữa lại hướng đôi môi xinh đẹp ấy không ngừng tới tấp tiến công xâm lượt.

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.