Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phản bội.

Tiểu thuyết gốc · 1525 chữ

Sau khi cắt đuôi được đám zombie, lúc này bọn họ đã đến một ngôi nhà bí mật nhỏ nằm tại một phế tính hướng tây trung tâm thành phố.

-Mọi người không sao chứ.

Vũ từ phía sau đuổi đến, nhìn đến ba người nọ có người bị xước một đường lớn đằng sau lưng, có người bị thường ở cánh tay, còn có người thì tại bụng cũng bị rạch một đường đáng sợ, bọn họ máu tươi tại vết thương không ngừng chảy.

-Không sao, chút vết thương nhỏ này cũng không đáng kể.

Người anh hai đau đớn cố nặng ra một nụ cười hướng Vũ đáp.

Thật sự là mấy vết thương này cũng không phải là gì cả đối với bọn họ, để được sống tiếp mà ngày nào bọn họ không liều mạng đến nỗi thương tích khắp người, đến nỗi mà cả người bọn họ lúc này toàn là thẹo chiếm cả da thịt. Đối với bọn họ bị thương không còn là quan trọng nữa, chỉ cần không bị đói chết thì tất cả đều không sao.

-Cầm lấy cái này ăn vào đi.

Vũ tại trong người lấy ra cho bọn họ một bình ngưng huyết đan đưa đến.

Thật ra ngay từ lúc bắt đầu hắn đã đứng một bên quan sát, đang muốn ra tay cứu những đứa trẻ kia nhưng lại thấy đám người kia quay lại. Hắn tò mò muốn xem thật sự ba người này lòng quyết tâm, và cuối cùng bọn họ cũng không để hắn thất vọng.

Ba người nhận từ trên tay Vũ là một cái bình nhỏ, bên trên khắt cổ xưa tiên hạt đang bay trong mây sống động như thật. Họ liền đổ ra những viên thuốc nhỏ có chút nghi hoặc nhưng là bọn họ cũng thử nuốt vào.

-Thật là thần kỳ.

Viên thuốc vừa vào đến cổ họng thì dược lực đã tan ra, rất nhanh vết thương bọn họ chậm rãi khép lại, mãi cho đến khi máu bầm ứa ra tạo thành vảy mới dừng lại, điều này khiến họ kinh hãi thốt lên.

Không để ý đến ánh mắt đầy khiếp sợ của bọn họ, Vũ lại nhìn đến những đứa trẻ mỉm cười thật ấm áp nói:

-Các em đã đói rồi phải không.

Hắn đem ba lô đã chuẩn bị thức ăn trên lưng tháo xuống hướng đám trẻ đưa đến.

-Đa tạ anh!

Thức ăn trong hoàn cảnh này thật sự quý còn hơn vàng, ngay sau khi nhận được thức ăn đám trẻ liền quên mất sợ hãi lúc trược mà nhận lấy thức ăn của Vũ, vừa ăn miệng còn không ngừng hướng Vũ ríu rích cảm ơn.

-Các em là nhà nào chạy đến để anh đưa mọi người về.

Vũ mặt dù rất ghét đam người nhà của bọn trẻ vì đã để cho chúng mạo hiểm, thế nhưng là dù sao họ mới là người một nhà, nếu như là những đứa trẻ này nguyện ý Vũ sẽ giúp bọn chúng về nhà.

-Vâng ạ.

Những đứa trẻ lúc này đối với Vũ đã trở nên thân thiết, nên là rất nguyện ý cùng Vũ đáp một hồi.

-------------/-----

Tòa nhà đổ nát của công ty Thịnh Vượng, sâu dưới lòng đất.

-Bọn trẻ đâu.

Sau khi kết thúc chuyến đi tìm kiếm thức ăn, hai người Thanh Trúc cũng đã về đến, nàng nhìn xung quanh không thấy đám trẻ thì không khỏi bất an hướng những người trước mặt lạnh giọng hỏi.

-Chúng ta cũng không biết á... từ lúc các ngươi rời khỏi đây bọn chúng cũng biến mất.

Một người phụ nữ tuổi chừng ba mươi đứng lên vẻ mặt đầy bất đắc dĩ nhìn các nàng đáp.

Nhìn khuôn mặt ngượng nghịu của bà ta, lại nhìn đám người kia khuôn mặt có chút xấu hổ cuối đầu, lúc này nàng cũng đoán được sự việc một hai trong đó, khiến nàng nộ khí trong lòng muốn phát tác thế nhưng lại bị Kiều như đem cánh tay của nàng cho kéo lại.

-Chị Như!

Nhìn chị ấy nhìn mình lắc đầu, nàng hít thật sâu thở ra, ngay sau đó quay người muốn rời đi.

-Thanh Trúc! Em muốn đi đâu.

Hải lúc này cũng chạy đối với nàng lại nói:

-Hai người cả đêm vất vả rồi cũng nên về nghỉ ngơi đi thôi, còn đám nhóc kia để ta sai người đi tìm là được.

-Đúng đó chị Trúc, chỉ là một đám trẻ mà thôi không cần hai người phải mệt nhọc như vậy.

Mọi người cũng bước đến nở nụ cười đầy lấy lọng hướng hai nàng nói.

-Các ngươi là đang hại chết các nó đấy.

Thanh Trúc hướng bọn họ cười lạnh sau đó lại nhìn qua một lượt từng người nói:

- Mấy năm trước chú ấy cùng mọi người vì bảo vệ chúng ta mà mất mạng, mà Hồng là con trai của chú ấy vậy mà các ngươi lại nhẫn tâm không có buôn tha cho nó.

Nghe đến lời này đám người kia đều xấu hổ cuối đầu, trong đó có người đã lỡ miệng nói:

-Ta đã có ngăn hắn qua, nhưng hắn là nhất thiết muốn theo đấy, cũng không trách chúng ta được.

-Bốp... im miệng cho ta.

Một cái bạt tai hướng tên này đánh đến, ngay sau đó là một tiếng quát lạnh của Hải.

-Quả nhiên là các ngươi.

Nhờ lời này nàng đã chắc chắn tất cả đám người này đều là đồng mưu muốn hại chết những đứa bé kia, nghĩ đến tại phía dưới đám nhân viên của mình lúc trước đều hiền hòa dễ gần, nhưng không ngờ họ lại là người máu lạnh đến như vậy.

-Thanh Trúc! Không phải là mọi người vô tình, nhưng em biết đấy thức ăn đã ngày càng khang hiếm, chúng ta sợ hai em sẽ mệt mỏi nên mới làm như vậy.

Hải mỉm cười lời nói đầy quan tâm hướng nàng giải thích.

-Thức ăn khan hiếm sao... vậy có phải hay không ta cũng nên vức bỏ các ngươi cũng là chuyện nên làm.

Nàng lạnh lùng nói.

Ba năm trước, người may mắn trốn đến nơi này có đến một trăm, nhưng là ba năm trôi qua những người dũng cảm liều mạng đi tìm thức ăn đều đã tại bên ngoài chết đi. Ngay lúc này tính luôn cả nàng cùng Kiều như thì chỉ có mười người. Nếu không phải là nàng bỏ đi sự sợ hãi trong lòng cùng Kiều như khắp nơi tìm thức ăn thì số người nhút nhác này đều đã chết, nàng nghĩ bọn họ có tư cách gì mà nói những đứa trẻ kia, có lẽ họ còn không bằng bọn chúng đấy.

Trong cơn tức giận nàng cùng Kiều Như đã dứt khoát xoay người bỏ đi, hai người các nàng thật sự đã chán ghét những tên này đến cực điểm.

-Mọi người, mau bắt hai nàng lại, đừng để cho họ đi.

Hải hừ lạnh không hướng các nàng nói thêm lời nào nữa liền ra lệnh cho mọi người xung quanh.

-Các người không cản được chúng ta.

Kiều Như hừ lành đang muốn đánh bay mấy tên này thì đột nhiên từ phía sau lưng xuất hiện một cơn gió quỷ dị khiến nàng cảm thấy không ổn.

-Thật sao.

Hải cười lạnh phóng người lên cao đánh ra một chưởng.

-Ông... ông...

Kiều Như đưa tay lên đầy nghi hoặc đỡ lấy, hai cổ kình lực chạm vào nhau khiến không gian xung quanh nổ lên tác hưởng.

-Ầm..

Kiều Như không chống đỡ được mà hướng đằng sau bắn ngược đi khiến toàn thân va mạnh vào vách tường

-Chị Như!...

Nhìn thấy một màng trước mắt, Thanh Trúc sợ hãi hô lên chạy đến đỡ lấy nàng ta.

-Hừ! Các người muốn đi, không dễ như vậy.

Hải khuôn mặt trở nên lạnh lẽo hướng hai nàng nói.

-Thanh Trúc! Em đi mau, tên này che dấu thực lực.

Kiều Như cứ tưởng là hắn chỉ mới có nhị tinh cảnh, nhưng không ngờ hắn đã tiến giai đến tứ tinh cảnh. Lúc này bằng vào thực lực tam tinh năm sau của nàng đã không thể đấu lại hắn.

-Nhưng mà chị.

-Đừng nói nhiều nữa! Em mau đi ngay, chị sẽ ở lại ngăn cản bọn chúng.

Không đợi nàng nói hết câu, nàng ta đã đem bán tay của Thanh Trúc cho kéo mạnh hướng về phía cửa bên ngoài kéo ra.

-Đối thủ của ngươi là ta.

Nhìn thấy Hải phóng người đuổi theo, Kiều Như tức giận rống to liều mạng bay về phía trước quấn lấy hắn không buôn.

-Con đàn bà chết tiệc....Đừng để nàng ta chạy thoát, mau đuổi theo.

Hải vẫn luôn thèm nhỏ dãi với sắc đẹp của Thanh Trúc sao có thể để cho nàng ta chạy thoát được, hắn liền phái người còn lại đuổi theo.

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.