Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dị biến.

Tiểu thuyết gốc · 1861 chữ

- Ta bất kể các ngươi dùng biện pháp gì cũng phải bắt được hắn ta về đây cho ta.

Tại bên trong phòng ở của Lý Băng Triệt, nằm trên giường hắn không ngừng hướng ông Băng Ngạn gào thét.

-Tiểu Triệt! Lúc này chúng ta cũng không thể gây hấn với hắn, ngươi đợi đi, đợi đám người kia đến, khi ấy sẽ là ngày chết của hắn.

Băng Ngạn cười khổ nói.

-Im ngay

Hắn ta tức giận hướng ông ta hét lớn:

-Ông biết thân phận tôi là ai không, ta là dòng chính của Lý gia, và là người kế thừa của Lý gia, cho nên tôi kêu ông đi hướng đông ông liền đi hướng đông không thể đi hướng tây, tôi nói con chó thì dù là con mèo ông cũng phải nói con chó ông có hiểu hay không.

-Đã hiểu.

Băng Ngạn cũng sững sờ vội đáp.

Ông ta không ngờ rằng ngày thường tên này luôn đối với ông ta khách khí lễ phép, nhưng tại lúc này liền điên cuồn như vậy.

-Phanh...

Bỗng tại ngoài cửa một tiếng phanh trầm đục phát ra khiến cho ông ta cũng sững sốt vội vàng chạy ra ngoài.

-Con đến nơi này làm gì.

Vừa bước ra khỏi cửa, Lý Băng Ngan liền bắt gặp được ánh mắt đầy căm tức của Lý Thừa Chí khiến ông không khỏi sững sờ hỏi.

-Cha! Ngươi thấy chưa... hắn không coi chúng ta là người trong nhà mà chỉ xem chúng ta như con chó trung thành của hắn mà thôi.

Thừa Chí vẻ mặt tức giận nói.

-Con mau về đi, ở đây không có việc của con.

Ông ta có thể cắn răng chịu đựng nhưng không cho phép con của mình bị người khác vũ nhục được, nên ông ta nói.

-Nhưng mà cha.

-Mau về cho ta

Thừa Chí quật cường muốn mở miệng nhưng bị cha mình ngăn lại, hắn chỉ có thể uy khuất rời đi.

-------------/----

Tại khu nhà gỗ của Vũ, từ đằng xa có mười mấy bóng người bước đến.

-Nơi này là chỗ ở của tên nhóc kia sao, quả thật so với nơi ở chúng ta tốt hơn nhiều, chẳng trách con gái của ta cũng chuyển đến nơi này.

Vừa đi, Kim Phú vừa hướng đám người tại bên cạnh vui vẻ cười nói.

Ông ta nhìn tại một bên là hàng rào che chắn nuôi rất nhiều loại động vật may mắn sống sót sau tai nạn, có gà rừng, lợn rừng, thỏ,.... còn có những vườn rau vừa mới được người ta trồng lên xanh mơn mởn tươi tốt, tại thời kỳ này mà có thể làm ra nguồn lươn thực tốt như vậy không khỏi cho làm người ta ganh ghét cùng đố kỵ không thôi.

-Phú ca! Con gái ngài bị nhóc con kia cho bắt mất, ngài cũng đừng ở đó mà nói mát.

Tại một bên Hứa Sơn mỉm cười nhẹ đầy vẻ châm chọc nói khiến cho đám người một bên cũng âm thầm cười trộm không thôi.

-Khụ khụ... chúng ta bước vào bên trong đi.

Ông ta ho khan vài tiếng nhanh chóng chuyển đề tài nói.

Tại bên trong lúc này không có nhóm người của Vũ, chỉ còn lại một đám trẻ con đang vui vẻ chơi đùa, cùng với bốn người các nàng đang ở nhà làm những công việc vặt vãnh.

-Con gái! Xem ai đến thăm ngươi này.

Ông ta nhìn đến con gái đang tưới nước cho cây trồng không khỏi mỉm cười vui vẻ mở miệng lên tiếng gọi.

-Cha! Sao người lại đến đây.

Hoàng My vừa nhìn tới đám người ông ta liền vui vẻ cười hớn hở chạy đến nép vào trong lòng ông ôm thật chặt làm nũng.

-Ta không phải là sợ ngươi bị nhóc con kia cho hành hạ khổ sở nên mới muốn đến đây đón ngươi về sao.

Ông ta mỉm cười đầy trêu ghẹo rồi nói tiếp:

-Con xem, đã gầy gò hơn không ít rồi, hay là cùng ta về đi.

Thật sự mà nói ông ta nhìn đến nàng làm việc nhà thì không đành lòng, vì nàng ta mất mẹ từ nhỏ, là một người cha nên ông đem sự yêu thương của mình đặt hết cho gái. Vậy nên từ nhỏ nàng sống trong sự nuôn chiều của cha mà lớn lên, khiến nàng tâm tính có chút tự ngạo, hành xử cũng luôn có chút tùy hứng.

-Cha! Đều là con nguyện ý làm, lại nói nơi này rất vui, con không muốn theo cha về đâu.

Nàng xấu hổ cuối đầu cười nũng nịu nói.

-Haizz con đó... à đúng rồi bọn hắn đi đâu hết rồi.

Ông ta chờ một hồi cũng không thấy Vũ đâu nên liền mở miệng hỏi.

-Cha! Tên đó ra ngoài rồi.

Nàng hướng cha nàng giải thích nói.

Mà tại lúc này, Vũ đang cùng với một tốp người của Đinh gia đang cùng săn giết zombie trong thành phố.

-Anh coi chừng phía sau.

Đinh Nhân lên tiếng nhắt nhở, ngay sau đó là Đinh Lực lúc này xuất hiện tại phía sau đưu một thương đem con zombie kia đang tập kích bất ngờ đâm xuyên qua.

-Hô... hô... may mắn á nếu không phải em ba xuất hiện kịp thời thì ta coi như xong rồi.

Đinh Cường tại quỷ môn quang dạo một hồi liền ngồi phịch xuống đất thở phì phò rung sợ không thôi.

Nếu không phải Vũ áp bách thì bọn hắn sẽ không hướng buổi sáng mà đi ra ngoài, sẽ dễ bị đám thây ma này phát hiện quần ẩu mà tấn công. Nhờ vào Vũ đã đưa cho bọn họ một ít đan dược tẩy tủy đan, nên lúc này bọn họ thực lực cũng đã đạt đến tứ tinh tiến hóa giả, lúc này thực lực cũng không còn trọng yếu đối với bọn họ, mà bọn họ chính là cần kinh nghiệm trong chiến đấu để cũng cố tốt căn cơ của bản thân. Nếu như so với mấy ngày trước thì lúc này bọn họ đã thuần thục hơn không ít, đã biết cách tiến thủ, cùng phối hợp với nhau ăn ý hơn không ít.

Mà Vũ cũng không quan tâm đến bọn họ, hắn lúc này đang chìm trong tình cảm riêng tư của hắn. Mấy ngày trôi qua hắn đã gặp không ít những người mà hắn biết, có người hàng xóm gần nhà, thậm chí cùng thầy cô và bạn bè cũng tại bên trong, tất cả bọn họ lúc này chỉ còn thể xác tại bên trong trống rỗng linh hồn. Tất cả những người này đang bước đi, nhưng không phải là bước lại gần hắn cười nói với nhau, mà là hướng da thịt của hắn thèm khác muốn lao đến mà cắn xé.

-Haizz...

Vũ tâm tình phức tạp thoáng có chút do dự rồi lại không ngừng thở dài, nội tâm tự an ủi lấy: “ bọn họ đều đã chết, ta lúc này chỉ là hướng bọn hắn giải thoát mà thôi”. Nhưng là dù là như thế hắn vẫn không thể ra tay được, nếu không phải là trường hợp bất đắc dĩ, hắn sẽ không ra tay mà chỉ đứng một bên quang sát nhóm người của Đinh Cường đang chiến đấu.

-Tên này bị làm sao vậy, không phải ngày thường đều ồn áo lắm sao.

Đinh Cường nhìn đến Vũ đang có chút thất thần thì không khỏi lo lắng cùng hai người anh em của mình lẫm bẫm.

-Không biết, chắc có lẽ là đại ca muốn để chúng ta luyện tay một hồi.

Đinh Nhân cũng có chút nghi ngờ nói.

Trong mấy ngày nay cũng chính là nhờ có Vũ tại nên bọn hắn mới có đủ dũng khí mà tiến lên, nên ba người ai nấy cũng đều thành thật xem Vũ như là vị lãnh đạo của mình mà cung kính nghe theo.

-Mà thôi.... bọn họ dù sao cũng đã chết rồi, hiện tại còn sống mới là quang trọng nhất.

Nếu không phải tâm cảnh hắn được đúc từ đạo tâm của tiên đế thì lúc này hắn đã hoản loạn mà rơi vào trạng thái nhập ma rồi. Suy nghĩ một ngày hắn cuối cùng cũng đã thông suốt, cứ thế đem mọi chuyện xung quanh thả vào dòng suối của thời gian trôi đi.

-Mọi người, chú ý một chút có một đầu zombie biến dị cấp bảy đang lao đến.

Hắn lúc này hướng mọi người lên tiếng nhắc nhở.

-Vâng.

Đám người Đinh gia biết con này bọn họ không thể đối phó được mà lui ra nhường lại chiến trường cho Vũ.

-Luồn khí tức này.

Hắn tại cảm thấy luồn khí tức này có điều bất thường liền có chút nhiếu mày.

-Nhìn kìa, nó là dạng quái vật gì.

Tại trên không trung một đôi phi dực đỏ rực mang theo một thân thể cân đối thân hình nhân loại ngự gió phi hành, mà nó khác với nhân loại ở chỗ là đôi mắt màu đen, chân mày cùng màu tóc trắng bạc.

-Mau lui ra.

Vũ cảm giác được khí tức nguy hiểm liền ra lệnh cho mọi người nhanh chóng thối lui.

-Hống.... ầm.... ầm...

Nó đột nhiên ngửa đầu gầm lên một tiếng, há miệng phun ra hỏa chủng hướng tại xung quanh bề mặt đất lan tỏa ra lượng nhiệt khổng lồ, ánh lửa đi đến đâu thì nơi đó đều bị thiêu trụi đến đó.

-Hống... hống...

-Á... cứu mạng á.

Tại ba kilomet xung quanh, nhiều thây ma biến dị hống lên giận dữ, rải rát những dong binh đoàn xui xẻo cũng bị ánh lửa bao phủ lấy, có không cam lòng cùng tuyệt vọng hướng lên trời gầm thét.

-Thủy động...

Vũ hét ầm lên một tiếng, bóng nước theo cơ thể hắn tràng ra tạo thành một tinh cầu đưởng kính chừng bốn mét, đồng thời cũng đem nhóm người của Đinh gia bao phủ tại bên trong.

Trên người hắn có thể điều động được thuộc tính thủy nguyên tố là bởi vì trận bàn bên trong người của hắn. Tại mấy tháng trước hắn diệt sát một nhóm người ngoài hành tinh, nên hắn đã đem thủy nguyên tố tiến giai tới cấp độ ba, nhờ vậy mà lúc này hắn mới có thuần thục điều khiển được lượng nước nước lớn như vậy.

-Xèo... xèo...

Ánh lửa tiếp xúc với thủy cầu liền vang lên tiếng xèo xèo, hơi nước lại không ngừng xung quanh bốc lên.

-Thật là một con quái vật khủng khiếp.

Đinh Cường lắp bắp kinh hãi nói.

Ánh lửa khủng khiếp như một cơn đại hồng thủy tràn tới nhấn chìm quả thủy cầu nhỏ bé của họ vào bên trong, khiến cho anh em Đinh gia không khỏi sợ hãi đến toàn thân rung rẩy.

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.