Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khống thú trận

Tiểu thuyết gốc · 2010 chữ

Tại khu ngoại ô nằm ngoài thành phố, gia đình nhỏ của Vũ đã chào đón rất nhiều người đã trở thành một đại gia đình, lúc này bầu không khí xung quanh họ đã trở nên nhộn nhịp hẳn lên.

Từ sáng sớm, Vũ cùng một đám nam nhân đã đi xung quanh tìm gỗ, chuẩn bị cho mọi người thêm phòng ở

-Trời! Con gà này thật là to.

Đằng trước nhà, cô bé tiểu Khiết cùng đám trẻ đang cho gà ăn, cô bé nhìn thấy những chú gà này to hơn gà bình thường rất nhiều lần nên cô không khỏi kinh hô.

-Đương nhiên rồi, gà này là sư phụ bắt được đấy.

Cậu bé Hồng vẻ mặt đầy đắc ý nói.

-Đúng... sư phụ của chúng ta rất lợi hại.

Cậu bé bên cạnh tên là tiểu Ninh khuôn mặt cũng đầy sùng bái nói.

Sau khi Vũ nhận cậu bé Hồng làm học trò đầu tiên của mình thì nhóm trẻ còn lại cũng không ngừng hướng hắn xin bái sư, hắn cũng chỉ đành bất đắc dĩ thu nhận hết.

Mà ngay tại thời điểm này các cô gái cũng đang lay hoay chuẩn bị đồ ăn trưa, Thanh Trúc nhìn khung cảnh cười đùa vui vẻ của mọi người nàng ta khóe mắt không khỏi ươn ướt.

-Chị làm sao vậy.

Mộng Kỳ tâm tính kỹ lưỡng nên liền có thể nhìn ra nàng ta bất thường, nàng mở miệng hỏi.

-Không có gì? Chỉ là nghĩ đến chuyện xưa có chút thấy thương tâm mà thôi.

Trong mấy năm qua cuộc sống của các nàng không tốt lắm, thậm chí càng ngày càng tồi tệ. Theo ngày thường ban ngày các nàng phải trốn chui trốn lũi bên trong đống đổ nát, tối đến lại cùng người khác ra ngoài tìm một ít đồ ăn thừa, bữa đói bữa no. Đây cũng chính là nguyên nhân nhóm người Hải ngày càng có thành kiến với đám trẻ mà nàng cưu mang về.

-Chị Thanh Trúc! Xin lỗi.

Lâm Vương lúc này cũng là người hầu thân cận bên cạnh Hoàng My, nàng ta hướng về Thanh Trúc vẻ mặt đầy áy náy nói.

-Đừng nhắc đến việc này, chúng ta hiện giờ cũng là người một nhà rồi.

Thanh Trúc nhìn nàng cười nhẹ không còn trách cứ nàng ta.

Nàng rất thực tế, trong hoàng cảnh này thì Lâm Vương cũng là người bị hại, nàng không thể giận cá chém thớt được.

-Cảm ơn!

Mặt dù là như vậy Lâm Vương cũng có chút áy náy không thôi, nàng ta ngước nhìn ra sân những đứa trẻ âm thầm thề phải bảo vệ bọn chúng thật tốt.

Hoàng My nghe lại câu chuyện cũng biết Vương Lâm lúc trước chẳng phải là người tốt, thế nhưng lúc này nàng liền thấy trong đôi mắt của cô ta phát ra một tia sáng nhu hòa và ấm áp hơn, có lẹ nàng ta đã thật sự hối hận rồi, nàng liền hướng cô ta nói:

-Vương Lâm! Chị ở lại đây chăm sóc bọn trẻ đi, cũng không cần đi theo ta nữa.

-Thế nhưng mà.

-Không có nhưng mà, bên cạnh ta cũng đâu có thiếu người.

Hoàng My liền ngăn lại dức khoát nói.

-Cảm ơn tiểu thư.

Vương Lâm khóe mắt đỏ hồng hướng mọi người cảm tạ không thôi, đây có lẽ là cơ hội để nàng làm lại từ đầu đi.

-Được rồi, mọi người cũng đừng đa sầu đa cảm nữa, cùng mau làm cơm thôi, nếu không tên tiểu quỷ kia lại cằn nhằn đấy.

Mộng Kỳ hướng mọi người mỉm cười nói.

-Hắn dám sao.

Hoàng My có chút tức giận dơ lên nắm đấm nói.

Mộng Kỳ mỉm cười nhìn nàng làm mặt quỷ nói:

-Ngươi không biết đấy thôi, đừng xem vẻ bề ngoài cười hời hợt của hắn mà đánh lừa, nếu là trong công việc hắn là người rất nghiêm túc.

Nghe vậy mọi người đều có vẻ sửng sốt không khỏi hướng ánh mắt nhìn đến Vũ đang xây nhà ngoài kia.

-Nhanh lên một chút.... anh kia có biết xây nhà không đấy, nhích qua một chút để anh Nhân làm, người mà to xác sao lại khờ như vậy chứ.

Mà tại lúc này Vũ không biết có bốn cặp mắt đang dõi về phía mình xem qua, hắn tại kinh nghiệm phụ giúp bác Phong sửa nhà lúc trước mà hướng đám người Đinh Cường không ngừng la mắng, đến mức ba anh em nhà họ cũng bất đắc dĩ âm thầm kêu khổ không thôi.

-Các ngươi liền thấy rồi đấy.

Mộng Kỳ có chút đắc ý hướng bọn họ cười nói.

-Đúng vậy, tên này thật sự có bản chất làm lãnh đạo.

Thanh Trúc là người trong nghề liền nhìn ra tài năng của hắn cũng nở một nụ cười nói.

-À đúng rồi, tại sao nơi này lại bình yên vô sự như vậy.

Hoàng My với tư thế bà tám nổi lên lại hướng mọi người hỏi.

-Chuyện này à, nghe nói hắn dùng một pháp môn gì đó đem khí tức của xung quanh đây che giấu, cho nên những zombie biến dị linh thức chưa cao sẽ không phát giác được chúng ta.

Mộng Kỳ đáp.

-Điều này thật là thần kỳ, nếu hắn đem áp dụng rộng rãi ra bên ngoài thì không phải sẽ có rất nhiều người được cứu giúp sao.

Thanh Trúc nội tâm cũng đầy khiếp sợ không thôi nói.

-Vẫn là không được.

Mộng Kỳ lắc đầu một cái sau đó lại nói:

-Hắn có nói với ta, đây chỉ là pháp môn che giấu khí tức tạm thời mà thôi, cũng không không thể ngăn cản bọn chúng tiếng vào được hoặc là nếu như có những con cấp cao thì cũng không thể che giấu chúng nó được, chính vì tại nơi này có hắn ở lại nên chúng ta mới được an toàn.

Mọi người nghe nàng giải thích như vậy cũng gật đầu hiểu ra.

Cái này pháp môn là Vũ tại thại thượng chân kinh bên trong lấy ra một pháp trận, mà pháp trận này có tên là khống thú trận. Trận pháp đơn giản này được các tiên nhân ở thời viễn cổ áp dụng cho việc săn giết yêu thú. Theo người bố trí trận pháp mà có cao có thấp, mà trận pháp này của hắn bố trí cũng là một cái trận pháp đơn giản mà thôi, nó có ba đỉnh mắt trận nối với nhau thành một hình tam giác, mắt trận thông thường dùng yêu đan để bố trí nhằm mục đích ngụy trang mùi của bọn chúng, khiến bọn chúng không phát hiện ra khí tức của những sinh vật sống tại bên trong. Lại nói, nếu như bọn chúng vô tình đi vào hay là có mấy cái cao cấp phát hiện ra thì đều bị Vũ dùng thần thức dò xét mà phát hiện ra ngay, sau đó nhanh chóng giết gọn là được.

Buổi trưa cuối cùng cũng đã đến, sau khi mệt nhọc cả buổi sáng thì cuối cùng nhóm người Vũ cũng đã xây lên một dãy phòng nhỏ nối tiếp với nhau, chỉ còn chờ đến chiều thì có thể phủ mái lên được.

Vũ dẫn mọi người chậm rãi bước vào nhìn đến các nàng liền ngây người ra như phỗng chẳng biết nên diễn tả thế nào.

-Ngươi đã về rồi à... cái kia, các ngươi đợi một chút chúng ta liền mang đồ ăn ra ngay.

Mộng Kỳ có chút ngượng ngùng cười nói.

Mà tại bên trong phòng bếp lúc này khung cảnh thật sự là quá sức bừa bộn không thôi, không nói đến hai người Vương Lâm và Mộng Kỳ, còn hai người còn lại một người thì khuôn mặt đã lem luốt lọ cặm cụi thổi lò bếp không thấy hơi lửa, chỉ thấy khói tại xung quanh bốc lên nghi ngúc. Hắn lại nhìn đến bên kia Hoàng My đang rửa rau thì càng khiếp sợ hơn là, nàng ta bàn tay mềm mại không xương như thế vậy mà lại đem rổ rau rửa cho nát mem, rối tinh rối mù không thể tả nổi.

-Ngươi nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau đi ra ngoài.

Nàng ta nhìn thấy ánh mắt muốn nổi bảo của Vũ thì trong lòng uy khuất không thôi, nàng hướng hắn nói

Hoàng My thề với trời rằng đây là lần đầu tiên nàng ta rửa rau đấy, nhìn rổ rau xấu xí của mình nàng không khỏi uy khuất không thôi. Nhà nàng lúc trước điều kiện vẫn là so với hiện tại rất tốt, vì mất mẹ từ nhỏ mà cha của nàng lại bận công việc nên ông ấy đã thuê đến hai người bảo mẫu để phụ giúp sinh hoạt cho nàng, cho nên từ trước đến giờ nàng cũng chưa từng xuống bếp qua.

Vũ nhìn nàng khuôn mặt như muốn phát khóc vừa tức giận cũng vừa cảm thấy buồn cười, hắn hướng nàng nói:

-Ta cũng không có nói gì ngươi, thế nhưng là chúng ta lúc này đã rất đói rồi, hay là vậy đi, để ta đến phụ giúp các ngươi.

Nói xong hắn liền xoắn tay áo lên đặt mông xuống ngồi bên cạnh nàng, nhỏ nhẹ chỉ nàng cách rửa rau đúng cách.

Hoàng My thấy hắn ngồi bên cạnh thì có chút giật mình, ngay sau đó nét mặt lại vui vẻ trở lại ngoan ngoãn ngồi một bên mà quan sát hắn, có lúc lại đưa đôi tay xinh đẹp của mình vào trong nước đùa nghịch.

Tại một bên ba anh em nhà Đinh gia xem đến Vũ hành động không ngừng khinh bỉ cười, Đinh Cường mở miệng lại thầm mắng Vũ:

-Tên này thật là dại gái.

Bọn họ bị hắn mắng cả một buổi sáng cũng không có người nào dám đứng ra kêu khổ, nhưng là chỉ một lời nói của mỹ nhân hắn liền như thế chiều chuộn nghe theo, đây không phải dại gái là cái gì.

-Các anh cũng mau qua phụ một tay đi, nếu không chúng ta trưa nay sẽ chết đói đấy.

Vũ hướng ba người nói.

Hắn là người thông minh sao không hiểu những người này là đang nghĩ gì, thế nhưng có thể làm sao được. Đám mỹ nhân này đừng xem họ bề ngoài hung dữ, nếu thật sự hắn hướng bọn họ quở trách thì họ liền uy khuất dữ dội hơn mà khóc lớn thì lúc ấy hắn chính là người phải chịu khổ rồi, cái này “ một nháo, hai khóc, ba thắc cổ” là tam đại tuyệt chiu của một người phụ nữ mà không một cái nam nhân nào thoát khỏi.

-Đúng.

Ba người có chút ngượng ngùng cười sau đó liền tiếng lên phụ giúp Thanh Trúc lúc này đang loay hoay trước cái lò đã bị tắt lửa.

-Cảm ơn.

Thanh Trúc cũng có chút ngượng ngùng hướng bọn họ nói lời cảm tạ.

Nàng cũng biết một chút cách nấu ăn, nhưng là không quen với việc sử dụng lò lửa tự nhiên là mấy, lại nói Vương Lâm cùng Mộng Kỳ tại bên cạnh cũng có rất nhiều việc rồi nên không thể thường xuyên đến hỗ trợ cho hai nàng được.

-Không có gì, nếu cô muốn cảm tạ thì cảm tạ cái tên kia đi.

Đinh Lực cả người mệt mỏi, quần áo cũng đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, hắn vẻ mặt không tình nguyện nói.

Thanh Trúc nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi của ba người, rồi lại đứng bên cạnh không ngừng nghe Đinh Cường lẫm bẫm ba chữ “ đồ dại gái”, khiến nàng không khỏi bậc cười khúc khích.

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.