Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật là trùng hợp

Phiên bản Dịch · 2886 chữ

An tĩnh

Hô ——

Gió lạnh thổi qua, thầy trò hai người mới hồi phục tinh thần lại!

"Chết rồi!" Dương Vận Thanh kêu lên một tiếng, nhìn Trần Uyên với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, "Ngươi..."

"Tai họa tới rồi!" Lão đạo sĩ đột nhiên ngắt lời, hắn vuốt râu, vẻ mặt cay đắng nhìn Dương Vận Thanh, "Thanh nhi a Thanh nhi, ngươi lần này quả thực là gặp rắc rối rồi !"

"Sư phụ sao lại nói lời này?" Dương Vận Thanh cau mày, nghi hoặc nói:" Thọ đầu lĩnh tới đây bắt nạt người, hắn bởi vì không có bản lĩnh bị đánh chết, chết cũng đã chết rồi sao có thể trách người khác."

Lão đạo sĩ vuốt râu, trừng mắt:" Ai dạy ngươi mấy cái phép tắc này?"

Dương Vận Thanh chỉ vào điểu nhân trên mặt đất, chậm rãi nói:" Tháng trước, một đầu Hắc hùng đến nhà của Thọ đầu lĩnh bị hắn giết chết, lúc ấy hắn đã nói như vậy."

"Hồ đồ!" Lão đạo sĩ niết chân mày, " Người trong Sơn thần phủ có thể giống chúng ta sao? Bọn chúng giết người, ai có thể làm gì được chúng? Hơn nữa, bởi vì những người có quan hệ huyết thống với đầu Hắc hùng kia đều bị Thọ đầu lĩnh dẫn người tới lột da, khoét mật, giết chết toàn bộ mới khiến hắn liều lĩnh đi báo thù, sao có thể đánh đồng cùng với bọn ác đồ?"

"Sư phụ, người cũng biết điểu nhân này không phải người tốt, cái này gọi là trừng ác dương thiện, hắn chết đi chẳng phải là chuyện tốt sao?" Dương Vận Thanh bĩu môi, ánh mắt đảo qua thi thể điểu nhân, "A?"

Chỉ thấy Trần Uyên chậm rãi rút về cánh tay phải, thân thể tương đối cường tráng của điểu nhân nhanh chóng héo rút, như là ngâm nước, cuối cùng chỉ còn lại một bãi quần áo.

"Cách ~~"

Trần Uyên ợ một cái, dùng ngón chân nhấc một góc quần áo, lộ ra con chim nhỏ lông vũ màu đen trên đầu có cái mào dài.

"Đây là nguyên hình của Thọ đầu lĩnh ?"

Dương Vận Thanh tò mò muốn tới xem, lại bị lão đạo sĩ giữ chặt, vẻ mặt đề phòng nhìn Trần Uyên, hỏi: " Các hạ rõ ràng thân thủ bất phàm, lại giả vờ yếu thế, nhân lúc Thọ yêu càn rỡ quyết đoán xuống tay, giống như là đã có mưu đồ từ trước, không biết các hạ đây là có mục đích gì ?"

Trần Uyên nghe vậy liền hiểu được, từ góc độ của lão đạo sĩ thì hắn là người có chiến lực không tầm thường, lại để cho Dương Vận Thanh hứng lấy "mũi nhọn", thời khắc mấu chốt mới giải quyết dứt khoát, chẳng phải trông giống như một kẻ lòng dạ khó lường, có âm mưu thầm kín hay sao?

Ai có thể ngờ rằng, hắn thật ra là người từ dị giới ở nơi này ngót nghét hơn trăm năm, đối với hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn không rõ nên mới phải thật cẩn thận thăm dò, không nghĩ tới sức chịu đựng của điểu nhân này kém như vậy, mới thử một chút thì đã chết!

"Đạo trưởng hiểu lầm," nghĩ tới đây, hắn nửa thật nửa giả nói: " Ta bởi vì gặp phải sự cố, rất nhiều chuyện cũng không còn nhớ rõ, không biết yêu quái kia mạnh yếu ra sao, nào dám tùy tiện động thủ. Cuối cùng là vì cảm động lệnh đồ liều chết che chở nên mới toàn lực ra tay, được ăn cả ngã về không, không nghĩ tới may mắn đắc thủ , chính ta cũng cảm thấy rất bất ngờ."

"Cẩn thận là đúng! Sư phụ người không phải thường nói không thể tùy tiện thi triển bản lĩnh. Nếu không người khác sẽ biết ta thật ra không có bản lĩnh gì sao? Dương Vận Thanh đứng bên cạnh phụ họa:" Hơn nữa, vừa rồi ta kêu hắn chạy, nhưng hắn chính là không muốn bỏ trốn! Có tình có nghĩa!"

Nàng giơ ngón tay cái lên.

"Ngươi nói ngươi mất trí nhớ ?" Lão đạo sĩ nhướng mày, còn định nói thêm, nhưng bỗng nhiên im miệng, sau đó hơi hơi nghiêng tai.

"Ngao ô ——"

Một tiếng sói tru từ phương xa truyền đến.

"Rời khỏi đây trước!" Lão đạo sĩ hướng về phía đồ nhi cùng Trần Uyên nói nhỏ:"“Nơi này không phải nơi để nói chuyện, còn có ——" Hắn nhìn về đống y phục trên mặt đất kia, " Đem thứ đồ chơi này theo."

Trần Uyên cúi người đem quần áo cùng con chim bên trong mang lên.

Lão đạo sĩ lấy ra một lá bùa, để con chim kia xuống, tay bắt ấn quyết, "Bành" một tiếng, bụi mù bay lên, bao phủ xung quanh, sau đó hắn xoay người hướng phía khu rừng chạy tới.

"Đi theo ta."

Ba người tốc độ đều rất nhanh, thân thể linh hoạt, sau vài hơi thở đã chạy đươc mấy dặm.

Hô ——

Cuồng phong ở đằng sau bạo phát, Trần Uyên mơ hồ thấy yêu khí nhàn nhạt bay tới, trong lòng run lên.

"Cách xa như vậy mà yêu khí vẫn chưa tiêu tán." Trần Uyên sau khi giết chết điểu nhân mới thở phào nhẹ nhõm, lại trở nên cảnh giác, " Thọ đầu lĩnh có lẽ chỉ là một nhân vật nhỏ dưới trướng Sơn Thần, không thể bởi vì hắn có danh hào quan tiên phong mà lơ là, thiếu cảnh giác."

Nghĩ nghĩ , hắn lại nhìn về phía hai sư đồ trước mặt.

Trần Uyên đã nhìn ra sư phụ của Dương Vận Thanh chỉ có tu vi Luyện Kỷ, chưa tới Trúc cơ, nhưng đối phương có thể lấy thần niệm kích phát phù lục, thu liễm khí tức của mọi người một cách nhẹ nhàng, đối với việc sử dụng thần niệm có lẽ đã đắm chìm trong nhiều năm.

" Đạo nhân này nắm giữ pháp quyết siêu việt Trúc Cơ, luyện tinh hóa khí, pháp môn ngưng tụ thần thức, có thể bù đắp những chỗ thiếu hụt của "Cửu Chuyển Thi Giải Thiên", Trần Uyên ngẫm nghĩ, "Thi Giải Thiên dù sao cũng thuộc loại pháp quyết sát phạt, không tu sinh mệnh, nếu có thể bổ sung bằng con đường thần thức, có lẽ sẽ thật sự hoàn thiện."

Con đường tu hành của Động Hư giới đại khái có thể chia thành pháp môn giao tu sinh mệnh và tranh đấu hộ đạo pháp thuật. Nếu nói Pháp môn là tăng cường sức khỏe bản thân, là lương thực để duy trì sự phát triển thì Hộ đạo pháp thuật gần giống như một món vũ khí giết người hơn.

"Cửu Chuyển Thi Giải Thiên" mà Trần Uyên sử dụng để rèn luyện bản thân thực ra là một trong nhưng pháp quyết hộ đạo được ghi lại trong chân giải về sinh mệnh. Tình hình lúc đó rất nguy cấp, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo số mệnh, sau này vẫn phải chậm rãi bù đắp, hoàn thiện bản thân, truy cầu con đường trở lại.

Hắn vừa bước đi vừa trầm tư, bất thình lình, lão đạo sĩ đột nhiên dừng lại.

"Tới đây thôi."

Dương Vận Thanh bước chân chậm lại, nhìn trái phải, hỏi: " "Không trở về đạo quan sao?"

Trần Uyên dừng lại cách Sư trò hai người vài bước, duy trì khoảng cách.

" Sao có thể để cho người không rõ lai lịch bước vào đạo quan?" Lão đạo sĩ vuốt vuốt bộ râu bạc trắng nhìn về phía Trần Uyên, "Bần đạo xem thân thủ, bộ pháp của các hạ, it nhất cũng Khí huyết lục trọng, không có khả năng là kẻ vô danh. Ngươi nói bản thân bị mất trí nhớ, bần đạo cũng không muốn tìm hiểu đến cùng, nhìn qua chúng ta đều là nhân tộc hơn nữa còn dẫn ngươi cả đoạn đường, từ đây đi về phía Nam sẽ rời khỏi ranh giới Lộc Thủ Sơn, nhanh chóng rời đi."

Trần Uyên sửng sốt, chợt nói: " Ta đi rồi, nếu Sơn thần truy vấn, hai vị làm sao trả lời?"

"Sư phụ......."

"Bần đạo ở trong núi này, tự nhiên có biện pháp ứng phó." Lão đạo sĩ lắc đầu, mặc cho đồ đệ của hắn lộ vẻ cầu xin, vẫn như trước không chút mềm lòng, " Để nguyên thân của Thọ đầu lĩnh ở lại đi, mặc dù là chiến lợi phẩm của ngươi, nhưng nó sẽ mang tới vô số rắc rối, dù cho rời khỏi Lộc Thủ Sơn cũng không cách nào sống không yên ổn."

"Nếu đã như thế, ta cùng hai vị từ biệt, ngày sau nếu có cơ hội, ta sẽ quay lại báo đáp ân tình của các ngươi." Trần Uyên chắp tay hành lễ, cầm quần áo cùng chim nhỏ đặt trên mặt đất, xoay người rời đi.

Hắn mặc dù mong muốn thần niệm chi pháp, nhưng người ta có ý trục khách, tội gì phải đuổi theo lấy lòng. Suy cho cùng, bản thân đã thoát khỏi vây khốn, trời đất bao la, có rất nhiều thời gian và địa phương để học hỏi pháp quyết, mong muốn hiện tại chẳng qua là do ở gần thì thuận tiện mà thôi.

Về phần nguyên thân của Thọ đầu lĩnh, Trần Uyên sớm đã hút khô tinh hoa tử khí rồi, chỉ còn lại xác trống rỗng, mang theo bên người cũng thật phiền toái.

Hơn nữa, hai sư trò này một người bảo vệ mình giữa hiểm cảnh, một người mang theo mình rời khỏi hiểm cảnh, cũng không phải ác nhân, không cần vì một vài lời mà tranh cãi.

"Đáng tiếc còn muốn hỏi làm sao để phân định khí huyết lục trọng, hiện tại phải tìm nơi khác dò xét."

"Sư phụ, người tại sao lại đuổi người ta đi rồi! Ta còn chưa có hỏi tên họ của hắn."

Nhìn thấy bòng dáng Trần Uyên biến mất vào sâu trong rừng, Dương Vận Thanh có chút khó chịu, oán trách.

"Hắn đã nói mất trí nhớ, hỏi tên họ cái gì?" Lão đạo sĩ liếc đồ đệ nhà mình một cái, xoay người thu hồi nguyên thân của điểu nhân, "Đừng tưởng rằng vi sư không nhìn ra được tâm tư nhỏ nhặt của ngươi, chẳng qua trông thấy thiếu niên lang có bộ dạng tuấn tú, mới có thể một mực bảo hộ."

"Sư phụ, ngài đang nói cái gì vậy!" Hai gò má Dương Vận Thanh ửng đỏ, " Người nhìn hắn bộ dạng lạnh như băng, dọc đường đi không hề có biểu tình thứ hai, nhìn trông giống như người chết, ta sao có thể vừa ý hắn? Ta là vì. . . . Gặp chuyện bất bính rút đao tương trợ! Người không biết, bộ dáng hắn ở tuyệt địa. . . . ."

" Vi sư là lo lắng ngươi tự ý xông vào tử địa, mới vội vàng chạy tới, may mắn không có xảy ra chuyện." Lão đạo sĩ ngắt lời nàng.

"Còn không phải do vị tiểu ca kia ra tay. . . . . ." Dương Vận Thanh nói thầm.

" Sau đó, vi sư còn phải giúp ngươi lau mông!" Lão đạo sĩ nhướng mày, " Ngươi cũng đã nói tìm được hắn giữa tử địa! Lôi kiếp kia phát sinh ở gần đó, ngươi không có suy nghĩ gì sao?"

"Sư phụ nghi ngờ hắn?" Dương Vận Thanh khẩn trương đứng lên, " Chẳng lẽ hắn cũng là yêu quái hóa hình?"

"Tất cả yêu loại sau khi hóa hình đều sẽ giữ nguyên đặc trưng ban đầu, không có ngoại lệ. Tiểu tử kia không có gì kỳ lạ, điều này không thể giả mạo được."

Lão đạo sĩ trừng mắt nhìn đệ tử rồi nói tiếp: " Nhưng vi sư cũng không nhìn thây một chút khí huyết cường tráng nào trên người hắn, tựa như phàm nhân chưa từng luyện võ. Nếu như là phàm nhân thì không thể nào một quyền đánh chết Thọ đầu lĩnh! Tóm lại, tiểu tử kia rất kỳ lạ, tránh xa một chút nhất định không sai, đặc biệt là lôi kiếp xuất hiện lần này, khó bề phân biệt được thời gian."

Dương Vận Thanh bĩu môi nói: " Đã nguy hiểm như vậy, tại sao lại thả hắn đi? Hắn dù lợi hại thì cũng giống chúng ta đều là con người, giữ lại làm hộ viện đạo quan, Sơn thần tới cũng không sợ."

“Ngươi đã quên lời vi sư nói rồi sao?” Lão đạo sĩ lại nhịn không được trừng mắt: " Chưa nói đến tu vi của Sơn thần , chi bằng hắn có thể hiệu lênh sơn mạch, trừ khi là khí huyết cửu trọng hoặc hơn nữa là Tiên thiên võ giả, nếu không có nhiều người hơn nữa cũng đều vô dụng!"

Vừa nói, hắn vừa tức giận, thúc giục: " Mau cùng vi sư trở về, thế cục không rõ, người tuy có độ điệp cũng chưa hẳn an toàn, còn con chim nay nhất định phải nhanh chóng xử lý , ẩn nặc phù không duy trì được thời gian quá dài."

"Thật phiền phức," Dương Vận Thanh than thở, đang muốn theo sư phụ rời đi, lại nhìn thấy lão đạo sĩ đứng ở nơi đó vẻ mặt căng thẳng: "Làm sao vậy?"

Nàng còn chưa hỏi xong đã thấy sương mù dày đặc cuồn cuộn phía trước kèm theo đó còn có tiếng cười lúc gần lúc xa.

Hì hì ha ha —— Hì hì ha ha ——

Sắc mặc lão đạo sĩ từ từ ngưng trọng, Dương Vận Thanh thì sắc mặt tái nhợt nắm lấy góc áo của hắn.

"Sư phụ. . . . . ."

"Lão đạo sĩ, lão đạo sĩ, Phủ quân nhà ta mời ngươi đi uống rượu đây ."

Một giọng nói kỳ ảo xuất hiện phía sau hai người.

"Đừng nhìn!"

Lão đạo sĩ đột nhiên lên tiếng, nhưng đã quá muộn, Dương Vận Thanh theo bản năng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy trong đồng tử của mình phản chiếu một cái bóng ma to lớn, sau đó hét rầm lên.

"A nha, đừng hét, đừng hét, đem chim nhỏ theo đi gặp chủ quân đi, Lão nhân gia người cũng muốn hỏi chuyện sấm sét đó."

Thanh âm kia thoáng cái lại trở nên rất xa.

". . . . . . Hiểu rõ một người cũng chạy không thoát đâu."

Cuối cùng, biến mất sâu trong rừng rậm.

"Sư. . . . . . Sư phụ." Dương Vận Thanh ánh mắt thoáng thất thần, "Vừa rồi là cái gì?"

"Ai," lão đạo sĩ thở dài, "Là vi sư tính sai, đã liên quan đến khóa tinh chi kiếp kia, Sơn thần sao có thể không nhìn thấy? Một lá bùa nho nhỏ cũng không thể ngăn cản được."

Cùng lúc đó.

Trần Uyên đã đến bìa rừng thấy được con đường bên ngoài, hắn thả chậm bước chân, hai mắt nhìn chằm chằm vùng đất phía trước.

Lạch cạch.

Bùn đất cuồn cuộn.

Một, hai, ba, bốn cánh tay mục nát, nhợt nhạt nhô lên khỏi mặt đất, sau đó ấn mạnh lên xuống đất, đỡ lấy hai nam tử nghiêng ngã.

Một người có gương mặt đầy thịt thối rửa, khuyết mũi thiếu mắt, làn da nhợt nhạt tràn đầy vết thương chằng chịt, hắn không có cằm, miệng đầy răng nanh, áo choàng rách rưới tỏa ra mùi xác chết ghê tởm.

"Nhân loại, chúng ta phụng mệnh mời ngươi. . . ."

"Ngươi phạm tội lớn, phải nhận trừng phạt, mau theo chúng ta đến động phủ Phủ quân nhận tội!"

Sau khi hai người bò ra khỏi mặt đất, một luồng tử khí nhàn nhạt hướng xung quanh tràn ra.

Bọn họ nằm bò trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn hướng Trần Uyên, vốn định thưởng thức vẻ mặt sợ hãi của hắn, không nghĩ tới lọt vào trong tầm mắt lại là một khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.

"Ta suy nghĩ nhiều thành biểu lộ nén cười," Trần Uyên thở dài, " Tử khí bực này nhiều nhất cũng chỉ là luyện kỷ trung kì, còn có dấu vết bị cưỡng ép thôi hóa. Phủ quân các ngươi nói chính là Sơn thần sao? Ta ngược lại rất tò mò, yêu loại và xác xống hai cái chủng loại này làm thế nào lại bị một người thống lĩnh."

"Lớn mật, dám bất kính với Phủ quân!" Nam tử thiếu mắt quát một tiếng, đang đinh bổ nhào tới, chợt thân thể hắn run lên cứng đờ tại chỗ!

Phía đối diện, Trần Uyên phóng thích tử khí vẫn luôn kìm nén.

"Đây không phải trùng hợp sao? Thật ra ta cũng là người chết."

Tử khí màu xám nồng đậm đến cực điểm dâng lên như sóng lớn, trong ánh mắt kinh hoàng của hai gã hoạt thi lao tới!

Bạn đang đọc Tang Khí Tiên (Dịch) của Chiến Bào Nhiễm Huyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenphuocloc2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.