Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Tâm Quyết

Phiên bản Dịch · 1256 chữ

Dịch Thư Nguyên ngây ra nhìn A Phi, đây chính là võ công không tốt á? Vậy người giỏi võ công phải đến mức như thế nào nữa?

Trước bởi vì bị quái xà tập kích, đám ác nhân tứ tán chạy trối chết, mặc dù là thủ lĩnh kia, ngoại trừ khinh công ra thì cũng đều không có thể hiện ra điểm lợi hại gì ở trước mặt Dịch Thư Nguyên, lúc này nghĩ có lẽ hắn đã làm ếch ngồi đáy giếng một lần rồi.

“Tiền bối?”

A Phi lại gọi một tiếng, lúc này Dịch Thư Nguyên mới tỉnh táo lại. Hắn nhìn đối phương không biết nên đánh giá thế nào, bèn đổi chủ đề trước.

“Vừa nãy chính là tâm pháp võ công mà ngươi tu à?”

Vẻ mặt A Phi có chút xấu hổ, cũng không dám ở thổi phồng cái gì ở trước mặt Dịch Thư Nguyên.

“Tiền bối, Mạch Gia Quyền của nhà ta lại không tính là võ công thượng thừa gì cả, làm gì có tâm pháp gì chứ, cũng chính là một ít khẩu quyết vận kình của nguyên bộ chiêu thức mà thôi, phải chăm chỉ khổ luyện tích lũy tháng ngày mới có thể tu ra nội khí.”

“Đã rất lợi hại rồi!”

Dịch Thư Nguyên tán thán một câu từ trong thâm tâm, mà A Phi thì lại gãi đầu, còn tưởng rằng tiền bối sợ làm tổn thương lòng tự tôn của hắn, sau đó thì lập tức mong đợi hỏi: “Tiền bối, ngài có chỉ điểm gì với công phu của ta không?”

Chỉ điểm? Dịch Thư Nguyên sửng sốt một chút, trong lòng chợt cảm thấy xấu hổ, A Phi thật sự coi hắn là tiền bối gì đó rồi.

“Không có gì để chỉ điểm cả.”

Nhìn thấy ánh mắt mất mát của A Phi, Dịch Thư Nguyên lại vẫn là dựa vào cảm giác không nhịn được nói thêm một câu.

“Có điều ta thấy khí tức lúc ngươi đánh quyền thật ra thì cũng không ổn cho lắm, giống như đêm qua ngươi vừa hoảng thần là tản khí tức ra vậy ấy, tâm tư của ngươi có thể bình tĩnh hơn chút thì tốt hơn nhiều.”

Dù sao dính đến võ học căn bản của đối phương, Dịch Thư Nguyên cũng không tiện nói ẩu nói tả, bằng không có thể sẽ hại người ta mất, chỉ có thể nói một số thứ căn bản là không sai để an ủi.

Những lời này rơi vào trong tai A Phi thì càng cảm thấy mất mát thêm gấp bội. Cũng phải, đến cả cha đều coi thường ta, huống hồ là tiền bối chứ.

Bầu không khí lập tức yên tĩnh lại lúng túng.

Nghỉ ngơi một hồi, hai người lại bắt đầu chạy đi, chẳng qua lúc này đây, Dịch Thư Nguyên rất ngại để cho A Phi cõng mình tiếp, cũng chỉ khi nào đến những nơi hắn không dễ đi cho lắm thì mới nhờ A Phi cõng hắn dùng khinh công đi qua, như vậy sẽ cần tìm một chỗ để qua đăm.

A Phi trở nên trầm mặc ít nói, mãi cho đến buổi tối.

Hai người phát hiện ra một cái hang lõm vào hai ba mét ở chỗ tuyết đọng của khe núi. Họ dựng đống lửa ở bên ngoài, bên trong rất nhanh đã trở nên vô cùng ấm áp.

Thật ra thì A Phi còn muốn tiếp tục chạy suốt đêm, chỉ là Dịch Thư Nguyên thực sự không chịu nổi. Hắn khuyên can mãi mới thuyết phục A Phi được, nói cả lời lừa dối kèm theo an ủi nói rõ rằng Dịch mỗ nhân “Có thể ngửi được yêu khí”, thật sự có tình huống gì thì cũng có thể ứng biến trước tiên, lúc này mới thuyết phục được A Phi.

Hơi lạnh đã sớm bị xua tan, phía trước lửa trại, A Phi yên lặng nướng màn thầu, cũng dùng ống trúc trên người lấy một ít băng và đặt bên cạnh đống lửa để nó tự nhiên tan ra.

Dịch Thư Nguyên đang cầm tia mép đã dài gần bằng nửa ngón tay của hắn. Cái thứ này tạm thời không có cách nào quản được. Hắn lại sờ mặt, suy nghĩ cũng không biết bề ngoài bây giờ của mình như thế nào, là có chỗ tương tự với bề ngoài lúc trước, hay hoàn toàn là một người khác đây?

Dịch Thư Nguyên quay đầu sang bên cạnh, nhìn bộ dạng ngồi đó sa sút tinh thần của A Phi, trong lòng nhất thời có chút khổ não.

Tiểu tử ngốc này cũng không xấu bụng cho lắm, nhưng tâm thái lại dễ dàng xảy ra vấn đề, giống như em họ trước đây vậy ấy, cái này nên khuyên như thế nào đây, nhưng Dịch Thư Nguyên hắn đúng là không biết võ công thật mà!

Sau đó Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên chợt lóe lên linh quang, có!

Võ công thì ta đúng là không hiểu, nhưng như nếu nói là biện pháp khiến người ta tĩnh tâm an thần điều dưỡng sinh tức, Dịch Thư Nguyên cũng quả thực không tính là hoàn toàn không biết mà!

Thứ Dịch Thư Nguyên nghĩ tới chính là đả tọa, không phải đả tọa luyện võ gì gì đó ở thế giới này mà là loại tĩnh tâm dưỡng tính ở đời trước kia, nghiêm chỉnh mà nói thì coi như là tâm pháp Đạo môn, cũng giống như minh tưởng trong lý giải của hắn.

Cái này có một chút tác dụng đối với Dịch Thư Nguyên khi bắt chước thuyết thư và khẩu kỹ ở trong lòng. Trước đây cũng có rất nhiều lần buồn khổ, Dịch Thư Nguyên cũng đều mượn nó thư giãn tâm thái, tuy không có tại dụng gì quá lớn nhưng ít ra có thể làm cho tâm thần người ta an bình một ít.

“A Phi, ta không có gì võ công tuyệt thế gì để truyền cho ngươi, chẳng qua lại có một biện pháp khiến người ta bảo trì bình tâm thanh tĩnh, ngươi có muốn học không?”

Giờ khắc này, A Phi vẫn luôn ngẩn người với đống lửa ngây ngẩn cả người, hắn chậm rãi quay đầu, vẻ mặt từ đơn thuần vô cùng kinh ngạc đến không thể tin tưởng được, sau khi phản ứng lại trong ánh mắt thậm chí ẩn ẩn ngấn lệ, tiếp đó mừng rõ như điên gật đầu như giã tỏi.

“Muốn! Muốn học! Tiền bối ta muốn học!”

Dịch Thư Nguyên nhìn thấy cảnh này mà hô tô vãi chưởng trong lòng, nghĩ thầm nếu như thứ này vô dụng thì chẳng phải là tâm tính của người này sẽ vỡ à?

Giờ khắc này, Dịch Thư Nguyên đã đang suy nghĩ xem một hồi nữa làm sao để lừa dối an ủi A Phi đây!

Đến lúc này rồi, có một người quả thực là viết rõ ba chữ “đang chờ mong” lên trên mặt, dùng ánh mắt mãnh liệt đến mức chói mắt nhìn mình chằm chằm thì Dịch Thư Nguyên cũng chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống thôi.

Dịch Thư Nguyên lặng lẽ sâu hít thở sâu mấy hơi, hắng giọng một cái điều chỉnh hô hấp, lấy âm thanh trong sáng mạnh mẽ nhưng cũng không vang dội cho lắm mở miệng.

Bạn đang đọc Tế Thuyết Hồng Trần (Bản dịch) của Chân Phí Sự
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.