Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Bỏ Cuộc

Phiên bản Dịch · 1037 chữ

Chương 30: Không Bỏ Cuộc

Không nói gì khác, chỉ mỗi việc có đoàn đội riêng là không thể nào rồi.

Chỉ là một minh tinh nhỏ mà đòi có đoàn đội riêng ư.

Không ít minh tinh nhỏ vẫn có đoàn đội riêng, việc này giúp họ có quyền tự do và quyết định cao hơn trong công việc, không trở thành con rối của công ty.

Cứ thế, mọi chuyện của minh tinh sẽ do đoàn đội riêng quyết định thay vì phòng kinh doanh của công ty.

Trên thực tế, rất nhiều đoàn đội của các cựu minh tinh được xem như một công ty thu nhỏ.

Hứa Sơ Tĩnh cũng có đoàn đội của riêng nàng, hơn nữa việc ký hợp đồng với các minh tinh nhỏ lẻ khác giúp nàng nghiễm nhiên trở thành bà chủ lớn.

Có ai mà không muốn làm phú bà đâu cơ chứ?

Nhưng dưới tình huống bình thường, người chưa xuất đạo như Lạc Mặc được đưa thêm yêu cầu cho hợp đồng đã là không tệ, xem như công ty rất có thành ý rồi.

Không nói gì khác, chỉ mỗi Thực tập sinh của Tỉnh Sư Ngu Nhạc kia, đám Trầm Minh Lưu cùng Mạnh Dương Quang ký hợp đồng cũng chỉ có những yêu cầu bình thường mà thôi.

Trong giai đoạn bồi dưỡng người, ta sẽ cho ngươi tài nguyên, xây dựng hình tượng giúp ngươi thành minh tinh, đổi lại mấy năm tiếp theo ngươi phải kiếm thật nhiều tiền cho công ty.

Phần lớn tiền ngươi kiếm được sẽ thuộc về công ty, ngươi chỉ nhận được một phần nhỏ thôi.

Mà Trầm Nhất Nặc cảm thấy mình tới gặp Lạc Mặc là rất có thành ý, điều kiện nàng đưa ra hoàn toàn không phải điền kiện cho người mới mà là điều kiện chỉ có khi công ty lôi kéo tiểu minh tinh của công ty khác.

Vậy mà Lạc Mặc vẫn không bị lay động!

"Tiểu Vương, ngươi nói xem, có phải Lạc Mặc không biết gì nhưng cố ra vẻ hiểu biết không?”

Sau khi tỉnh táo lại, Trầm Nhất Nặc bắt đầu nổi bão, nói với trợ lý Tiểu Vương nói với nàng:

"Khả năng cao hắn không biết điều kiện chúng ta cho hắn đã rất tốt rồi. Có lẽ hắn nghĩ vừa khởi đầu là minh tinh nhận được ba tới bốn mươi phần trăm giá trị mỗi hợp đồng công ty đại diện ký cho hắn, hơn nữa cũng nghĩ minh tinh có đoàn đội riêng là chuyện vô cùng bình thường.”

Trợ lý Tiểu Vương gật đầu một cái rồi nói:

"Cũng có thể."

Cái miệng nhỏ nhắn của Trầm Nhất Nặc cong lên, thở phì phò nói:

"Ngay cả ta còn không có đoàn đội riêng đây này!”

Trợ lý Tiểu Vương đột nhiên có chút dở khóc dở cười. Đại tiểu thư, ngươi quên đây là công ty nhà ngươi sao? Ngươi còn có một ít cổ phần của công ty nữa đó!

Trầm Nhất Nặc ngã người dựa vào lưng ghế quen thuộc, nhìn ra ngoài cửa sổ:

"Được rồi, lần sau tới gặp hắn nói chuyện cho thật tốt. Hắn cũng không nghĩ xem, trong tay không có chút tài nguyên nào thì thuê đoàn đội riêng kiểu gì? Muốn có đoàn đội riêng phải có cũng phải có cơ sở gì đó chứ!”

Mà việc này Trầm Nhất Nặc nói không sai.

Rất nhiều minh tinh lăn lộn lâu năm trong giới, trong tay có một lượng tài nguyên nhất định mới dám tự thuê đoàn đội riêng.

Những minh tinh có được điều kiện này nhân khí không thấp, có sẵn tài nguyên, đối tác cũng tự tìm tới cửa.

Sau đó họ dựa vào nhiều năm hành nghề, quen biết được nhiều biên kịch, đạo diễn, giám đốc sản xuất các loại cùng mạng lưới quan hệ của mình, từ đó có thể kiếm được nhiều show, vai diễn. . . . .

Hơn nữa còn phải có một đám nhân viên lão luyện kỳ cựu, có thể thuần thục giải quyết các vấn đề tuyên truyền các loại.

Chỉ như vậy họ mới có đủ tư cách thuê đoàn đội riêng!

Nếu cái gì ngươi cũng không có thì ngoan ngoãn phụ thuộc vào gốc đại thụ là công ty đi.

Trầm Nhất Nặc tự lẩm bẩm:

"Người này được đó, không ngờ lại dám mở miệng đòi đoàn đội riêng!”

"Hừ, lần sau ta sẽ kiên nhẫn hơn, phổ cập một ít kiến thức cho hắn, nhất định có thể lôi kéo được hắn thôi!"

Trầm Nhất Nặc lần nữa tràn đầy ý chí chiến đấu.

Nàng có một ưu điểm cực lớn, đó chính là vĩnh viễn tràn đầy tinh thần, không buồn lâu, cũng rất bao dung!

“Hừ, ta nhất định phải dụ hắn ký cho bằng để! Để hắn trở thành nghệ sĩ đầu tiên mà bản tiểu thư ký hợp đồng! Lạc Mặc, ta nhất định phải có được ngươi!"

Trầm Nhất Nặc lần nữa tràn đầy ý chí chiến đấu, nàng cảm thấy phần thắng của bản thân rất lớn.

. . . .

Rất nhanh xe bảo mẫu đã chở Trầm Nhất Nặc tới khách sạn được ekip an bài sẵn.

Nàng vừa vào phòng khách sạn đã thấy Khương Ninh Hi đang khoanh tay ngồi trên ghế salon, đùi thon dài run run theo nhịp, trông rất có tư thái chị gái chờ em gái về nhà.

"Nha, chỉ mấy phút là xong rồi?"

Khương Ninh Hi lãnh đạm nói.

"Cái gì vậy, cái đồ đen tối này, ngươi nói cứ như ta với hắn làm gì bậy vậy!”

Trầm Nhất Nặc đặt mông ngồi bên cạnh Khương Ninh Hi, sau khi cởi áo ngực ra, ném qua một bên thì thở phào một hơi:

"Khó chịu chết ta rồi."

Nàng xoa xoa ngực mình.

Bây giờ Khương Ninh Hi mặc đồ khá thoải mái, nửa trên là áo thun rộng thùng thình qua mông, phía dưới là quần đùi nhỏ nhắn, lộ ra đôi chân với tỷ lệ kinh người.

Đương nhiên, trên người nàng cũng không có ‘trói buộc dư thừa’.

Bạn đang đọc Tên Minh Tinh Này Rất Muốn Về Hưu (Bản dịch) của Ấu nhi viên nhất bả thủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 144

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.